Hoàng xuất tinh ào ạt và giống như lần đầu tiên, chẳng có một chút e dè như khi phải mang bao cao su làm tình với gái điếm.
Đêm hôm đó Hoàng làm cô ta tới bốn lần cho đến sáng hôm sau cả công ty tưởng gã mệt mỏi vì phải làm việc cả đêm. Còn Mai, dĩ nhiên là được ở lại công ty, Hoàng đề đạt nhận cô ả làm ở một bộ phận khác nhàn hạ và có nhiều cơ hội gần gũi hắn hơn. Thường thì một tuần hắn hẹn cô ả đến nhà hắn vào Chủ Nhật hoặc qua đêm tối thứ Bảy với hắn, chỉ một lần trong tuần thôi. Hoàng cũng không hẹn gái điếm nữa, công việc bận bịu nên chỉ một lần là đủ.
Quan hệ giữa hắn và Chi ngày càng trở nên gần gũi, song cũng vẫn chỉ là quan hệ giữa bà chủ và người làm thuê tin cẩn mà thôi chứ không có gì đi xa hơn. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện khác vì Mai đã đáp ứng được những gì hắn đòi hỏi vào thời điểm này.Còn Chi, mỗi đêm nàng lại thao thức dằng xé bởi những khát khao hết sức bình thường và chính đáng của một người phụ nữ. Chi hài lòng với những biến chuyển tích cực về tài chính Hoàng mang lại cho công ty của nàng nhưng dường như nàng còn muốn hơn thế. Chi muốn Hoàng là người thay đổi cuộc đời goá chồng nhạt nhéo hiện giờ của nàng, chỉ tiếc rằng không biết bao giờ ngày ấy mới chịu tới.
Việc làm ăn của công ty Chi Anh được cải thiện đáng kể với sự có mặt của Hoàng, nhiều bạn hàng cũ đã quay lại với công ty cùng với việc Hoàng đã tìm được rất nhiều mối làm ăn mới. 6 tháng sau khi Hoàng vào làm việc, công ty của Chi đã kí được hợp đồng xây dựng một khu chung cư lớn ở Gò Vấp và một số biệt thự tư nhân đắt tiền khác. Đó là một ngày đẹp trời, thời tiết dịu mát khác hẳn với cái oi bức ngột ngạt thường nhật, Chi bước vào phòng làm việc của Hoàng với một khuôn mặt tươi rói.Trên tay nàng tung tẩy một tập hồ sơ, nàng đưa ra trước mặt Hoàng. Hắn lướt qua tập giấy rồi không ai bảo ai, cả hắn và Chi ôm chầm lấy nhau sung sướng. Lần đầu tiên công ty thu được một khoản lãi đáng kể, chưa bao giờ tình hình tài chính của công ty sáng sủa như vậy kể từ khi Chi lên làm giám đốc. Hoàng ngập ngừng định khẽ đẩy người Chi ra xa một chút, hắn vẫn ngại vì nàng là giám đốc của gã. Song Chi mặc kệ, nàng chả cần quan tâm đến điều đó, nàng tận dụng cơ hội này để gần gũi với gã. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau, dĩ nhiên là ôm nhau trong thực tế chứ trong giấc mơ mỗi ngày Chi không chỉ mơ thấy nàng và hắn ôm nhau mà còn mơ thấy nàng làm tình với hắn một cách hoang dại. Một lúc lâu sau Chi mới ngập ngừng tách ra khỏi Hoàng, nàng e thẹn nói với hắn
– Chi vừa liên hệ được với một công ty muốn xây dựng lại mới xưởng sản xuất. Chi đã hẹn họ trưa nay đi ăn ở nhà hàng mình chiêu đãi. Trưa nay Hoàng đi cùng với Chi nhé, đi một mình Chi đâu có tiện.
Hoàng gật đầu,hắn cũng cảm thấy sung sướng như chính công ty do hắn làm chủ chứ không phải chỉ là người làm thuê. Có điều hắn cũng khong ngờ cử chỉ của Chi, hắn trước giờ cũng có tình cảm rất tốt với nàng nhưng chẳng lẽ, nàng với hắn cũng…
– Chả nhẽ cô ả không nhớ cái cảnh nhìn thấy mình trần truồng ra mở cửa hôm mới gặp hay sao chứ.
Hoàng lẩm bẩm một mình trong mồm, hắn nhìn đồng hồ mấy lần vì sợ muộn giờ hẹn. Trưa hôm đó, đích thân Hoàng làm tài xế lái xe đưa Chi đến nhà hàng làm điểm hẹn. Chi ngồi ở ghế trước cạnh hắn, trên đường nàng luôn miệng nói cười khiến hắn thấy lòng ấm áp vô cùng. Thỉnh thoảng Hoàng khẽ quay ngang liếc trộm nàng, nàng đẹp biết bao trong bộ váy trắng muốt – hắn tự nhủ.
Chi và hắn đến hẹn hơi sớm một chút vì vậy hai người ngồi ở bàn nói chuyện một lúc mới thấy phí đối tác tới, một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng và đúng mốt. Hoàng hơi bất ngờ khi trông thấy bà ta vì trông vẻ bề ngoài, bà ta quá trẻ so với tuổi bốn mươi tám mà Chi nói với hắn. Thực ra nom kĩ một chút thì hoàng nhận ra bà ta có vẻ hơi mập, cũng bình thường thôi vì bây giờ những bà có chức có quyền một chút ai mà chả đẫy đà. Tuy nhiên nhìn vẻ bề ngoài thì ít người chú ý tới cái vẻ đó của bả vì vừa gặp đã bị gây một ấn tượng mạnh mẽ. Hoàng nghĩ có lẽ lúc còn trẻ bà ta chắc phải đẹp lắm, cái mũi cao, khuôn mặt cân đối và nhất là bà ta vẫn giữ được những đường con vô cùng quyến rũ ở cái tuổi không còn trẻ nữa.
Bộ đầm bả mặc ôm khít lấy dáng người, và nhất là cặp mông tròn trịa khiến cho mỗi bước đi luôn có không biết bao nhiêu cặp mắt đàn ông dõi theo ngưỡng mộ. Bà ta tiến lại phía bàn của Hoàng và Chi, dáng vẻ quý phái của bà ta cũng khiến cho Hoàng không khỏi bần thần, không để ý rằng bên cạnh, Chi đang liếc hắn tỏ vẻ không hài lòng. Bà ta rất niềm nở ôm Chi rồi quay sang phía Hoàng nheo mắt cười
– Hoá ra đây là anh chàng trợ lý nổi tiếng của em đó hả Chi. Trời ơi, người đâu mà đẹp trai dã man, em tốt phước lắm đó nghen.
Hoàng hơi ngượng, Chi cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì cái nhìn vừa như giễu cợt, vừa như châm chọc của bà ta. Hoàng không nhận ra nhưng nàng thì biết cái nhìn đó có ý nghĩa gì, bà ta trêu nàng đây. Bà ta chắc nghĩ là mình đã ăn thịt anh chàng này rồi chắc, bà ta nghĩ mình đã lên giường với Hoàng bao nhiêu lần rồi đây – Chi không hài lòng vì cái suy nghĩ đen tối nàng đọc được từ phía người đối diện song nàng cũng tươi cười mời bà ta ngồi xuống bàn. Bà giám đốc có cái tên rất đẹp : Mỹ Phượng và quả thật một người đẹp như bả xứng đáng có một cái tên như vậy. Bốn mươi tám tuổi, chưa trải qua một đời chồng trên giấy tờ nào nhưng đã có tới hai đứa con, đứa lớn cũng đã hai mươi, Phượng có mọi thứ để được gọi là một người phụ nữ thành đạt, làm chủ một công ty lớn với một tài sản riêng kếch sù. Phượng đưa tay ra đằng sau vuốt phẳng nếp váy trước khi từ tốn ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Hoàng và Chi khi nãy. hoàng cũng ngồi xuống theo bà ta, trong đầu không khỏi thầm nghĩ, bà này chắc có hàng tá trai tơ xin được chết dưới chân bả đây.
Hoàng ngồi cùng bàn với hai người phụ nữ mà cũng hơi ngại đôi chút vì hắn không khoái gì phải nghe mấy câu chuyện tầm phào của hai người phụ nữ, hắn thấy họ nói có vẻ say sưa về mấy cái chủ đề phim ảnh thời trang. Có lẽ phụ nữ ai cũng vậy hết – Hoàng nhớ lại con vợ ngày xưa của mình thở hắt ra một cái. Bà giám đốc bên kia có vẻ nhận ra tâm trạng của hắn nên bắt đầu hướng về phía hắn bắt chuyện, Hoàng chưa bao giờ thấy gượng gạo trước phụ nữ đến thế, hắn không phải kẻ nhút nhát nhưng hắn không chịu nổi những cái nhìn sống sượng của bà này. Hoàng có cảm giác bả chỉ muốn lột quần áo của hắn ra mà đụ, mà đéo. Chi cũng chẳng khó khăn gì mà không nhận ra điều này, nàng nhìn người đàn bà dâm dật trước mặt với một cái nhìn sắc như dao, giống như cái nhìn của một người vợ giữ gìn chồng mình trước sự tấn công tình dục của một người đàn bà khác. Phượng không xấu hổ, vừa ăn vừa nhiếc mắt đá lông nheo với Hoàng, cho dù Chi đã lái câu chuyện vào chủ đề chính – công việc.
*
* *
Một tuần sau…..
Chi ngồi ngay lên trên chiếc bàn làm việc của mình chẳng cần giữ ý tứ bởi nàng đã đóng cửa và không có một ai trong phòng làm việc của nàng lúc này cả. Chi muốn yên tĩnh để suy nghĩ, trên tay nàng là bản hợp đồng xây dựng vừa mới được kí kết chóng vánh. Chi thở phào, thế là xong, nàng đã thuyết phục được bà giám đốc Phượng giao thầu xây khu liên hiệp vui chơi giải trí. Mọi thứ đã được nàng và Hoàng chuẩn bị đầy đủ, nguyên vật liệu xây dựng sẽ được tập kết ngay sáng ngày mai để tuần sau bắt đầu khởi công xây dựng. Với hợp đồng này thì sau khi hoàn thành công ty của nàng sẽ thu được số lãi không phải là nhỏ, nếu không muốn nói rằng đây là công trình lớn nhất mà nàng từng làm tờ trước tới nay. Ngay cả khi Quang Anh chồng nàng còn sống cũng chưa từng bao giờ có được một cơ hội đến thế này, mọi thứ đã thay đổi quá nhanh theo chiều hướng có lợi cho công ty kể từ khi Hoàng xuất hiện. Chi vuốt nhẹ ngực áo của mình, nàng cảm thấy hơi khó thở một chút, Chi băn khoăn không hiểu thứ cảm giác lẫn lộn trong nàng bây giờ được định nghĩa là gì nữa. Chi hài lòng với hợp đồng này, nếu như cách nay một năm mà có được một hợp đồng lớn đến thế chắc nàng sẽ nhảy cẫng lên sung sướng không hiểu mình đang mơ hay đang tỉnh. nhưng bây giờ khi thực tế cầm cái hợp đồng này trong tay thì bản thân Chi cũng thấy là nàng không quá vui mừng như nàng vẫn tưởng. Có lẽ nàng hối hận vì đã phải trả cái giá quá đắt để có được hợp đồng này. Bây giờ thì Chi cảm thấy hối hận vì đã không đủ dũng cảm để từ chối cái hợp đồng này – cái tờ giấy vô tri mà nàng đang cầm trên tay. Nó quá có giá trị để nàng có thể lắc đầu trước đề nghị của bà Phượng, cho dù nàng không muốn chút nào.