– Anh tên gì?
– Duke – tôi đẩy nhanh xe hàng hơn để có thể đi song song cùng anh – còn anh là Jimmy phải không?
– Đúng rồi. Anh nhớ tên tôi à. Tuyệt quá.
Tôi nhún vai, và vẫn chưa tìm được gì để nói. Trong khi tôi quyết định nên khen tài kéo violin của anh hay khen giọng hát của anh, chúng tôi đã đến gian hàng bánh mì.
“Quý khách vui lòng chờ khoản năm phút. Bánh mới sẽ xong ngay.”
– Cũng tốt – Jimmy nói nhỏ trong lúc chúng tôi tìm một chỗ đứng chờ – chúng ta có một ít thời gian trò chuyện với nhau.
– Uhm. Anh kéo violin hay lắm – tôi hít một hơi – và hát cũng hay nữa.
– Cám ơn nhiều. Tiếc là tôi không đến quán đó trình diễn nữa.
– Sao vậy? Chuyện gì xảy ra, anh đàn hay lắm mà?
– Ờ, tôi chỉ thay bạn tôi hai tháng. Vai anh ấy có vấn đề và anh ấy phải nghỉ ngơi. Nhưng đến hôm qua thì anh ấy đã ổn rồi. Anh ấy đã trở lại và thế là tôi thành thất nghiệp.
– Thất nghiệp.
– Ha ha ha… tôi đùa thôi. Tôi không phải là nhạc công chuyên nghiệp. Tôi làm nghề tổ chức trình diễn. Còn anh?
– Tôi làm copywriter.
– Tuyệt. Anh làm công ty nào?
– Công ty T&T. Tôi không biết anh có biết nó không.
– Tất nhiên rồi. Ba tháng trước tôi vừa hợp tác với công ty anh. Tuy nhiên tôi không có thấy anh.
– Tôi mới làm được gần hai tháng thôi. Vậy ra, anh không phải nhạc công cũng không phải ca sĩ à?
– Ừ. Tôi nghĩ tôi hát không tốt cho lắm – Jimmy tỏ vẻ khiêm tốn.
– Không. Anh hát hay lắm.
– Anh thấy bài hát đó thế nào?
– Uhm… tuyệt… tôi thích nó lắm.
– Thật chứ. Tôi thấy anh bỏ về nửa chừng. Tôi hơi thất vọng một chút.
– À, lúc đó tôi có việc phải giải quyết gấp.
– Thật à. Tôi cứ sợ anh ngại khi thấy tôi hát tặng anh bài hát đó và bỏ đi. Rồi cả tuần lại không thấy anh xuất hiện. Nói thật, tôi cảm thấy hơi tiếc khi nghĩ là không bao giờ gặp lại anh.
Tôi trợn mắt và nhìn Jimmy. Tôi thực sự bị sốc. Anh ta rõ ràng đang e thẹn và bối rối. Rồi hơi ngập ngừng, Jimmy giải thích:
– Anh giống hệt một người bạn thời trung học của tôi. Giống hệt từ mái tóc đến ánh mắt. Cả khuôn mặt nữa chứ. Khi gặp anh lần đầu, tôi cứ ngỡ đó là anh bạn của mình. Đến tận bây giờ tôi cứ thắc mắc sao lại có người giống người đến thế.
– Thật à?
– Vâng. Để tôi cho anh xem hình anh ấy.
Jimmy móc bóp và đưa cho tôi tấm hình mà anh để ngay trong bóp. Trong bức ảnh, Jimmy với mái tóc ngắn và quần áo trang trọng đang khoác vai một anh chàng mặc đồ tuxedo. Tôi chớp mắt mấy lần.
– Anh ấy tên là Orleans. Rất giống anh phải không?
– Bây giờ anh ấy ở đâu?
– Có gì không?
– Không. Tôi chỉ nghĩ là việc gặp một người giống hệt mình cũng thú vị lắm.
Jimmy tự nhiên buồn hẳn.
– Thật tiếc. Tấm ảnh này đã được chụp một năm trước. Lúc đó anh ấy và tôi đang ở nơi tổ chức lễ cưới của anh ta. Cô dâu bị xe tải cán chết trên đường đi đến nhà thờ. Ba ngày sau thì xe anh ấy được phát hiện ở một hẻm núi gần đó. Xe bị lật từ trên đường đi và rớt xuống vực. Mọi người nói anh ấy đã tự vẫn… Nhưng tôi không tin điều đó.
– Anh ấy đã qua đời rồi à… Xin lỗi vì chuyện đó. Tôi rất tiếc.
– Không sao.
– Anh… ờ… có vẻ thân với anh ấy lắm nhỉ.
– Vâng. Thật ra, suýt chút nữa thì… ờ…
“Bánh mì mới đã xong. Xin mời quý khách”
Câu chuyện bị bỏ dở nửa chừng. Jimmy lấy cho anh một ổ và cho tôi hai ổ. Tôi đón lấy bánh mì từ tay anh và gật đầu cảm ơn.
Chúng tôi gặp lại nhau tại bãi gửi xe. Jimmy lại cười với tôi.
– Chúc anh và bạn anh ngon miệng. Ăn hai người thì thật là tuyệt. Chào anh.
Tôi gật đầu. Hầu như Jimmy sắp sửa ngồi vào xe, thì không hiểu tại sao, tôi lại mở lời với anh:
– Thật ra… tôi cũng chỉ ăn có một mình.
– Vậy à? – Jimmy đứng yên trước cánh cửa xe hơi – anh mua nhiều thịt đến thế mà.
– Mua phần nhỏ hơn thì tôi không đủ ăn. Anh…
– Anh… – Jimmy gần như nói cùng một lúc với tôi.
Tôi thực sự thấy mặt mình nóng lên:
– Anh nói trước đi Jimmy.
– Ờ… tôi chỉ định hỏi là món Bò đó có ngon không?
– Tôi nghĩ mình làm cũng được. Còn món bồ câu của anh?
– Chắc ổn… Ờ… ừ… Thật ngại quá, nhưng quả thật tôi muốn mời anh ăn tối. Nếu anh không ngại thì đến nhà tôi, hoặc nhà anh cũng đuợc. Anh đồng ý chứ?
Tôi gật đầu thật nhanh trước khi kịp lấy lại tỉnh táo để suy nghĩ. Jimmy cười rất tươi và tỏ vẻ hài lòng.
– Vậy đến nhà anh hay nhà tôi?
– Nhà anh ở đâu? Ở đây hơi xa nhà tôi đó.
– Nhà tôi cách đây hai dãy phố. Tuy nhiên nó chỉ đủ chỗ cho 1 chiếc xe hơi. Vậy đi, chúng ta ghé công ty anh. Nó cũng nằm trên đường về nhà tôi. Anh hãy gửi xe ở đó. Tối nay sau khi ăn xong tôi sẽ chở anh về và sáng mai tôi sẽ đến đón anh đi làm được chứ?
– Tôi tin là chắc không có vấn đề.