Tôi còn nhớ như in trong đầu mọi chi tiết kể từ lúc tôi đẩy cửa bước vào quán cà phê nho nhỏ đó. Cái quán với cái tên “Souls” đã làm tôi cảm thấy thích thú từ đầu và khi ngồi yên trong quán, tôi thấy mình hoàn toàn hài lòng. Chỗ tôi và Fiona ngồi sát với một cái bục tròn giữa quán. Ở đó có sẵn những nhạc cụ phổ thông: guitar, piano, violin, sáo và trống. Những nhạc công vẫn chưa đến nhưng không khí thì đã tuyệt lắm rồi.
Tôi kêu một ly cà phê Freeze còn Fiona thì uống Capuchino. Anh chàng bồi bàn thông báo là năm phút nữa, nghĩa là đúng tám giờ, ban nhạc sẽ bắt đầu chơi và tôi có thể yêu cầu bài nhạc.
– Duke, anh tặng em một bài đi. Bài nào hay hay đấy.
– Em thích bài nào? Mà ban nhạc ở đây chơi Jazz hay Rock?
– Không. Bọn họ chơi Classic, New Age và Celtic. Đa phần là hoà tấu nhưng cũng có khi họ hát nữa. Em và Renée đã đến quán này một lần rồi và chúng em rất thích. Bọn họ chơi tuyệt lắm và cái anh chàng kéo violin thì quá xá là đẹp trai.
Tôi gườm mặt lại giả bộ giận:
– Anh hơi bực mình rồi đó. Chưa gì em đã bắt đầu khen người đàn ông khác trước mặt anh rồi. Để xem họ chơi như thế nào đã rồi anh sẽ tặng em một bản của Mozart hoặc Bach.
– Thưa quý khách, ban nhạc không chỉ chơi classic. Họ chủ yếu là chơi những bản hoà tấu hiện đại. Họ là những nhạc công tài ba và hầu như có thể chơi mọi bản nhạc phổ biến mà các ẩm khách ở đây yêu cầu.
Tôi liếc nhìn anh chàng bồi bàn đang liếng thoắt cái mồm, khẽ nhếch mép. Fiona nhâm nhi cốc cà phê nghi ngút khói còn tôi mút một ngụm đá nhuyễn và bỏ vào miệng.
– Được, anh biết phải tặng em bài hát nào rồi.
Lúc đó mọi người trong quán đồng loạt vỗ tay. Fiona hăng hái hưởng ứng và đưa mắt yêu cầu tôi làm theo.
Một cô gái trẻ tóc vàng buông xoã tự nhiên bước ra đầu tiên và ngồi vào vị trí của cây dương cầm. Tiếp theo một anh chàng tóc đen, dài, mập mạp ngồi vào bộ trống, một anh tóc vàng mặc áo sơ mi đóng thùng với hàm râu quai nón rậm rạp ôm lấy chiếc guitar. Cô gái thứ hai với mái tóc nâu nhuộm xen vàng cầm cây sáo và ngồi xuống ghế. Tôi liếc mắt tìm kiếm cái anh chàng kéo Violin đẹp trai quá xá của Fiona.
Lúc đó đèn của quán tắt. Tôi nhận ra những thứ lờ mờ xung quanh bằng ngọn lửa le lói của cây đèn cầy nhỏ trên từng chiếc bàn. Rõ ràng có người bước lên sân khấu và cầm cây đàn violin lên.
– Kính thưa quý vị, xin chào mừng quí vị đến với quán ‘Những Linh Hồn’. Chúng tôi hy vọng quý vị sẽ có được những giờ phút tuyệt vời bên bạn bè và người yêu của mình. Xin lưu ý, chúng tôi sẽ chơi đến 11 giờ và trong suốt thời gian đó, bất cứ khi nào các bạn cần tặng một bài hoà tấu cho ai, hãy gửi giấy lên cho chúng tôi. Bản nhạc đầu tiên mà chúng tôi phục vụ quý vị là bản A Time For Us. Chúng tôi sẽ chơi hoà tấu bản này.
Một giọng đàn ông ấm áp và rất vang mở đầu làm khơi gợi sự chú ý của tôi. Tự nhiên tôi háo hức chờ đợi quán cà phê sáng thêm một chút để có thể nhìn thấy người vừa nói.
Lúc đó, bản nhạc bắt đầu. Âm thanh da diết vang lên trong không trung, ngọt ngào và đằm thắm. Đèn bắt đầu sáng dần lên và tôi đã có thể quan sát anh chàng chơi violin đang thư thả kéo đàn.
Một chàng trai, có lẽ trẻ nhất trong ban nhạc và hầu như chỉ cỡ tuổi tôi, đang say sưa kéo đàn, còn những ngón tay trái thì lướt nhẹ trên những sợi dây. Anh ta có mái tóc đen, hơi dài nhưng gọn gàng và hơi ép sát đầu. Khuôn mặt dưới ánh đèn mỗi lúc một sáng lên khiến cho tôi bắt đầu thấy choáng ngợp. Anh ta đang sở hữu một đôi mắt xanh có màu đại dương và một cặp môi đỏ thắm. Vẻ đẹp đầy nam tính của anh ta làm tôi phát ghen lên nhưng cứ phải ngước nhìn.