– Duke, anh thấy thế nào? Anh ta đẹp trai chứ? Fiona thì thầm.
– Uhm… Tôi khẽ nhún vai trong khi mắt vẫn không rời được khỏi anh.
– Em cứ nghĩ không có ai sánh được với anh. Vậy mà em đã tìm được anh ta.
Tôi nhìn Fiona. Cô ấy cứ dán mắt vào chàng nghệ sĩ và hình như không hề có vẻ chú ý đến những lời mình nói.
Bản nhạc chấm dứt, và đèn trong quán cà phê sáng lên trở lại. Chàng nghệ sĩ violin khẽ cúi người trong tiếng vỗ tay rào rào của thính giả. Anh chàng khẽ quay người sang nói gì đó với người chơi dương cầm, và khi đó, mắt chúng tôi chạm nhau. Anh ta hơi sững người lại, rồi bối rối nhìn sang một chỗ khác. Ngay lúc đó tôi cũng cúi mặt xuống bàn. Sao tôi có thể bất lịch sự nhìn chằm chằm một người cùng phái như thế?
– Duke, anh tặng cho em bản gì đi? Fiona hối thúc
Tôi gật đầu, lấy mảnh giấy và cây viết trên bàn rồi ghi
Yêu cầu bản Elan của nhóm Secret Garden. Duke tặng cho Fiona. Mong tình yêu của ta mãi tươi đẹp và sống động như bài nhạc này.
Fiona chộp lấy mảnh giấy rồi hấp tấp rời ghế, bước vài bước đến sân khấu và đặt nhẹ nó lên mui cây dương cầm. Cô nghệ sĩ piano khẽ mỉm cười chào lịch sự. Tôi ngước nhìn anh chàng kéo violin và bắt gặp ánh mắt kì lạ của anh trước khi anh kịp nhìn vào tờ giấy Fiona vừa đưa.
– Sau đây là bản nhạc theo yêu cầu đầu tiên của tối nay. Anh Duke muốn tặng cho chị Fiona bài Elan của nhóm Secret Garden với lời nhắn “Mong tình yêu của ta mãi tươi đẹp và sống động như bài nhạc này”
Người kéo violin khẽ liếc nhìn tôi một lần nữa trước khi tiếng trống dồn dập vang lên cuốn anh ta vào bài nhạc. Giai điệu nhanh, mạnh mẽ và dồn dập của bài hát làm cả quán cà phê thinh lặng. Fiona trố mắt hết nhìn ban nhạc lại nhìn tôi. Cô ấy khó lòng tin một người phi nghệ thuật như tôi lại biết những bản nhạc như thế này.
Lúc đó, Fiona có vẻ như muốn hỏi tôi một điều gì đấy. Nhưng tâm trí tôi lại đang dồn hết cho bản nhạc. Đã đến lúc cao trào và kèm theo sự kinh ngạc sững sờ của tôi, chàng thanh niên kéo violin một cách nhanh nhẹn và điêu luyện. Những ngón tay trái hết lướt trên dây đàn rồi lại lay chúng còn tay phải thì điều khiển thanh kéo lên xuống một cách mãnh liệt và đầy sức sống. Đầu anh khẽ gật gù theo điệu nhạc và lúc này đây, trên sân khấu, tôi chỉ còn nhìn thấy anh ấy.
Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay không dứt và những nghệ sĩ phải cuối đầu chào những ba lần. Fiona, với đôi mắt vẫn còn đầy thán phục nhìn tôi dò xét:
– Em không biết anh cũng có nghe thể loại này. Khi nãy em cứ tưởng anh tặng em một bài nhạc gì đó tương tự như A time for us chứ.
– Anh chưa kể với em – tôi thì thầm – hồi học trung học, anh có nghe nhạc của nhóm này. Bọn họ khá nổi tiếng nhưng lại không phổ biến lắm. Anh thích âm nhạc của họ đến nỗi có lúc anh đã đi học kéo violin. Tuy nhiên anh không có khiếu và phải bỏ dở chừng.
Lúc đó, nữ nghệ sĩ dương cầm bắt đầu đọc lời tặng. Cô được yêu cầu chơi độc tấu dương cầm bài Romance. Những nhạc công còn lại ngồi xuống ghế và chờ đợi.
Đã từng học violin và thất bại, tôi hoàn toàn có thể hiểu được khả năng kéo vĩ cầm của anh chàng kia là tuyệt diệu đến mức nào. Trong lòng tôi dậy lên những cảm xúc kì lạ. Tôi tự nhiên thấy rất thích anh ấy và rất muốn làm bạn của anh ấy.
Tôi khuấy ly cà phê đã tan gần hết đá tự nãy giờ lên cho đều và uống phân nửa. Rồi tôi nhìn về sân khấu và bắt gặp, chàng nghệ sĩ violin đang nhìn tôi, với một cái nhìn… một cái nhìn đắm đuối.
Tự nhiên tôi thấy không được tự nhiên. Tôi liếc mắt đi chỗ khác nhưng vẫn biết chắc rằng anh ấy chưa rời mắt khỏi mình. Tôi hơi bối rối và không biết Fiona sẽ nghĩ gì khi thấy anh ấy nhìn tôi như vậy.
– Duke. Xem kìa, anh ta đang nhìn anh.
– Ừ… – tôi bối rối xác nhận.
– Em nghĩ chắc anh ta đang ghen tị với anh vì anh có một cô bạn gái tuyệt như em.
– Yeah! Phải… – tôi với lấy chiếc phao cứu sinh mà Fiona vừa vô tình quăng cho tôi – em tuyệt đến nỗi chàng trai nào cũng phải yêu em và cũng phải ghen tị với bạn trai của em.
– Tất nhiên rồi – Fiona thẹn thùng đáp. Mặt nàng đỏ ửng lên và cuối xuống nhìn ly cà phê của mình. Chỉ có mình nàng trên thế gian này mới nói ánh mắt mà người kéo violin dành cho tôi là sự ghen tị.