Cái khoản vú vê đã ăn đứt thiên hạ mà đến cái lồn con đĩ mới đáng sợ làm saọ Nó vun lên có ngành, có ngọn, lum lúp như mả ở giữa đồng, miệng há ra dầy, đen và sâu tuý luý. Cậu lấy tay banh nó ra, cái lỗ như chiếc ga rạ Cậu ướm tay vào rộng thung thinh như túi ba gang thủng đáỵ Cậu tò mò banh hai mép lồn ra, miếng thịt trâu làm sao thì lồn con đĩ như vậỵ Hai mu lồn như cửa vòm uốn lại, lông mọc um chẳng khác đám sậy mọc hoang. Chỗ cái khe tím như màu son bọn Mễ. Cậu dí ngón tay vào, nó mất tiêu đâu đó. Cậu tăng cường ngón nữa, ngón nữa, mà cũng chẳng ăn thuạ Bực, cậu mắng con đĩ: lồn gì gớm thế, buồi nào địt cho vừạ
Con đĩ đang nằm banh ngửa dạng lồn cho cậu mó nghịch, cũng vọt cười văng cả nước miếng. Nó chậc lưỡi nghe tách tách mà rỉ rả ngâm nga: lồn tớ mà không rộng thì đầu đằng ấy chui lọt ra sao nổi, để được nuôi vỗ lớn tướng lên thế nàỵ Cậu quê xệ một khi, chịu thua thuật khoa môi, múa mép của con đĩ. Thôi thì lẳng lặng leo lên bụng nó cho rồị Cậu chồm lên, lớ nga lớ ngớ, chẳng lần ra lỗ nào với lỗ nào, con đĩ phải nắm lấy buồi đút cho mới đúng.
Thú thật là chim cậu chui tọt vào giữa háng con đĩ rồi mà cứ như đang lơ lửng trên không, chẳng thấy va chạm vào đâu sất. Đầu buồi thun thút tận đâu đâu, con đĩ cứ “ thế nào, thế nào “ hỏi miết. Cậu giận quá, vặt lại hai đầu vú mà chửi: thế nào cái con khẹc, mày mà không chiều ông, tao ra thưa lại cụ, bỏ cha màỵ Bấy giờ con đĩ mới khép bớt chân lại, cho hai môi lồn chớm cọ vào buồi nó. Tự ái được đền bù tàm tạm, nên thằng bé huých chết thôị Con đĩ cũng lo nên dù chẳng đã cơn ngứa ngáy, cũng quạc mồm ra rên ầm ầm: ôi tiên sư cha đằng ấy, đằng ấy địt giỏi quá, tớ vỡ mẹ nó giây chằng ra rồị Và cứ thế, con đĩ ngoáy tít cặp mông, vặn dầy cặp vú, lệt bệt chà khắp giường, như đánh vật tiá liạ.
Hẳn nhiên là cu cậu nôn thốc nôn tháo liền đó khi buồi xục như cối giã vào lồn con đĩ nhà thổ.
Con ông cụ lủi thủi vào phòng tắm, cặm cụi ngồi gột rửa mớ nhầy nhợt ở đáy quần mà nước mắt, nước mũi tuôn dầm dề. Cậu ức bố lắm, cậu không buồn vì những tràng củng lên mỏ ác, mà tủi thân, tủi phận vì bị cụ hiểu nhầm.
Nào phải cậu ngu si, đần độn gì cho cam, song lời cụ dạy rành rẽ nghe phê quá, lại thêm cậu còn bấn xúc xích vì hình ảnh con đĩ nhà thổ, nên hai thứ nó trộn rộn vào nhau, khiến cậu tối tăm mày mặt mà “ cướp cò, bắn loạn xạ tùm lum. “ Đáng lẽ cụ phải truy tận ngành, xét tận ngọn rồi cụ hãy phang, đằng này chưa chi cụ đã giành hết quyền làm bố mà chửi, đập cậu vô lối.
Cậu tủi vì mẹ mất, chẳng còn ai bênh vực cậu nữa, chứ dạo cụ bà còn, mỗi khi cụ ông nổi nóng, chẳng rõ ngô khoai đâu, cụ bà cũng bênh thằng con trươ’c đã. Cụ át giọng chồng: ông làm gì như muốn ăn thịt thằng bé khiến nó khiếp bay cả hồn vía hết. Ông có giỏi thì gặm con già này đi đã nàọ Vừa nói, cụ bà vừa xấn xổ tới, đưa bộ ngực ô mê ga ra như càng xe ủị Cụ ông phải một lui, hai cũng lui, để không chạm vào bà, mà cười làm duyên ngay được.
Cụ ông nhỏ nhẹ bảo: ư, bà muốn được gặm thì cũng chờ tới hẹn, chứ lúc nào và bạ đâu cũng gặm nhau thì còn ra thể thống gì nữa. Tôi nói bà bỏ qua’ đi cho, chứ gặm bà cũng dai nhách, e mẻ mẹ nó răng ra, thư thả rồI bà cũng thét lên cho mà chết. Cụ bà đang hùng hổ là thế mà cũng ngơ mặt ra được, nguýt ông một cái như chém treo ngành mà phỉ phui: ông chỉ được cái nước nói nhả là không ai bằng.
Bây giờ còn một mình, con trưởng cụ giấm gia giấm giứt buồn tê táị Bố nó, cũng tại con đĩ nhà thổ chết tiệt mà cậu ra nông nỗị này Lu’c nào cậu cũng nhớ đến con mặt lồn đó khiến đầu óc mụ mị, chảy thiu chảy thối ra tâm, can, tì, thận gì cũng nát bét tuốt Đến nỗi cậu chẳng còn biết trờI, biết trăng gì nữa.
Bất cứ ở đâu, khi nào, sáng, trưa, chiều, tối, con bỏ bà nó cứ lởn vởn, a’m ảnh cậu. Đôi vú nó, cái lồn nó nầng nẫng giăng như giăng võng trước mặt cậu, lồ lộ, sừng sững, lồng lộng như cột nhà, làm sao cậu né tránh cho nổi. Đấy kìa, con đĩ đang đứng đó, hai tay bưng hai vú như mâm xôi, lùm lùm một đống ú ụ Nó vừa nâng, vừa vẩy, hai vú rung rung như ông địa đưa mớ cải dụ lân.
Mả cha nó, con đĩ làm có giăng có giúng, nhún nhẩy như múa ba lê, hai vú dập dềnh lượn sóng. Đành là chúng to đùng, giá có buông ra chă‘c là nặng trĩu xuống đên rốn là ít. Nhưng con bé bưng bợ gọn ơ nên trông vừa phải mới haỵ Nó nhấm, nó nhứ, nó nhử, nó mời mọc, bố ai mà nhịn cho xuể. Nó còn dơ dáng dạng hình, thỉnh thoảng thay chià hết đầu vú này, đầu vú kia vểnh lên mà thè dài lưỡi ra liếm chụt chụt. Hai cái đầu vú nhồm nhoàm giữa lưỡi và miệng ả, ngon như tra’i cây tưoi, mềm như cục bột. Nó liếm rồi nó bu’ chụt chụt, ngoáy vung tít hai bầu thịt úc núc lên. Bảo sao khi nó nhứ nhứ rủ cậu bu’, cậu không đợp liền sao được.
Cậu ngậm được vú nó rồi mà miệng vẫn thòm thèm, vẫn chưa tin là đang bú nó. Tay đã vân vê cật lực một bên đầu vú đên muốn nát choét ra mà vẫn cứ lơ mợ Vậy nên cậu phải há to hai hàm răng mà cắn một pha’t vào vú con bỏ mẹ, xem con bé phản ứng thế nào. Con bé đang lim dim sướng, thụ hưởng cái mồm mềm bú và giựt đầu vú tưng tưng, say sưa như bà mẹ thì bị bặp một cú tưởng đầu vú rụng mẹ nó ra. Con bé cáu tiết, giơ thẳng cánh tay định bổ xuống. Thằng con ông cụ biết là mình đang ngậm vú thực rồI, nên lỏn lẻn nhìn ngước lên, mắt van lơn xin lỗi.
Con đĩ vẫn cáu sườn, nó chửi vung xích chó và hất văng đầu cậu rạ Nó bảo: bú cái con củ cặc gì nhè đầu vú người ta mà că‘n. Sao không về mà cắn vú hay lồn con mẹ mày ở nhà Nó hùng hổ quá, thằng bé trợn, phải lưu ý nó: này tớ nhỡ, đằng ấy có cáu thì chuyện cũng đã rồị Để tớ đền chọ đừng đổ vạ mà chết vơ’i ông cụ. Cái tên ba bị đó, vậy mà có hiệu luc như tên ngáo ộp, con đĩ nhũn ra ngaỵ Nó ư ư phụng phịu: đằng ấy mất dạy, ai lại đi cắn đàn bà. Người ta ví phụ nữ như cái hương cái hoa, đằng ấy nhẫn tâm dập vùi không thương xót.
Cậu xuôi giọng vỗ về con đĩ: ừ, tớ có lỗi, đằng ấy tha cho. Lại đây tớ đền. Và cậu kéo con nhỏ lại, tay thì xoa đầu vú bị cắn, miệng thì mút núm vú bên kia,bú và giựt, giựt và bú, nghịch ngợm như trẻ nít Chả mấy chốc, hoà bình đã trở lại, súng ống dẹp quách, chỉ còn giắt cồm cộm giữa háng làm cảnh, chứ không lăm lăm chĩa đe doạ nhau nữạ
Con đĩ thấy thời gian đã khá lâu, con ông cụ vần nó cũng ể mình rồi, nên nó vùi cả vú cho cậu bú, sờ, song lại cố kềnh ra giường một đống thu lụ Cậu cún đang oàm oạp ngậm vú, bỗng thấy cái mớ êm êm đâm sầm vào bắp chân. Cậu ngưng bú, nhưng răng vẫn cắn chặt lấy vú, liếc nhìn xuống.
GiờI đất ạ, vú con đĩ trông đã kinh, mà lồn nó còn khiếp dữ. Cả một tảng bè bè ra như bãi phân trâu, lùm lên như tổ ong đất, lông lá sum suê như rừng già nhiệt đớị Con đĩ ranh như ma, nó bíu chặt cu cậu, quặp hai chân cho cái hĩm của nó cọ sát rạt vào củ lẳng cu ta. Vừa hích hai đùi, con đĩ vừa i a, nhìn thông thốc vào mặt cậụ Nó rên rỉ như đĩ ngồI phải kim đâm đít: ối, ối, tơ’ bă‘t đầu sươ’ng mụ cả ngườI đây này.
BuồI cu cũng đã giỏng phắt lên như cây gậy, song cậu cố nén để tò mò xem nó làm ăn ra sao Cậu nhả phăng vú ra, trụt xuống, nhìn lom lom vào bãi cứt trâu to đùng đó. Lồn con đĩ cong cớn như phẩm oản, hai môi chè bè như miệng ống loa, cái khe tím nhẫy như con lươn vừa hút máụ Cái hạt thịt ở đầu khe dầy vun một cục, thò lõ cả ra ngoài, lủng lẳng như lá phên, nước rịn rịn nơi cái lỗ dọc dàI bóng nhẫy.
Cu ta ươ’m ngón tay vào sờ thử, trông cứ như hạt bụi bám tai voị Thêm ngón nữa, rồI ngón nữa, cũng lêu vêu mất hút. Thậm chí, thằng con ông cụ nă‘m cả bàn tay lại thành củ đấm, khoắng vào cũng mới mớm cạnh lồn. Cậu hãi qua’, hỏi con đĩ: đằng ấy ăn cái đéo gì mà lồn to tổ bố. Con đĩ cười ngặt nghẽo trêu cậu: lồn tớ không to thì đầu đằng ấy chui ra sao lọt để được nuôi vỗ lớn ngần này ?
Cu quê một cục, đúng con đĩ có thứ lồn trâụ Dùng dằng chả biết tính thế nào, chả lẽ bỏ cuộc. Con be’ càng thích chí giục giã: thế nào đằng ấy còn tính địt tơ’ không, hay chê lồn to thì tớ rút. Cậu chậc lưỡi ca’i xoạch rồi gật gù: nào, địt thì địt, sợ gì. Cu cậu ra vẻ sành, leo phóc lên bụng con đĩ, đút phừng phừng buồi vào và giụi như điên. Con bé nằm thẳng chân ra nghe và hinh hích cười quá xá. Thâ’y thằng con lúng ba lúng búng, con nhỏ bảo: đằng ấy để tớ giúp một taỵ
Con đĩ kễnh cao hông lên, hướng cái hĩm gần vào buồi câu nhỏ, nắm lấy miết mạnh đầu rùa sát từ dưới lỗ đi’t ke’o rốc lên. Cu cậu nhột muốn ngã ngựa trươ’c cửa thành, thấy cái mặt cậu đì đì, con đĩ biết ngay, vội vàng nhét giúi nhét giụi buồI vào lồn mình. Thằng bé nắc phải biết, tưởng sập chân giường, nhưng cái củ buồi vẫn phiêu du đâu đâụ Thằng con ông cụ biết mắc lỡm, lồn con bé kềnh càng thế này thì buồi cậu bất quá như chiếc đũa con dúng vào cái lọ thôi.
Cu cậu đã thở hồng hộc, mắt đổ hào quang, tai điếc đặc, con đĩ tội nghiệp khép bớt hai chân, đủng đỉnh ra lệnh: giờ tạm chật lại rồi đằng ấy địt mạnh vào cho đi’ch đa’ng. Tự ái được đền bù, thằng bé bóp nghiến lấy hai vú, giập muốn thấy ông bà ông vảị Địt tưng bừng như chưa từng được địt bao giờ, địt đến mức gà bị hóc tóc, cổ gúc gắc, mặt đỏ dừ, vai khoắng lên và có thứ gì trong bụng là mửa ra hết. Con đĩ lại chơi trò nói nịnh, cu cậu địt chẳng thâ’m tháp gì, song nó vẫn ôm xiết lấy cu mà kêu rống lên: ôi cu địt giỏi quá, làm văng tê mất hạt le của tớ rồị Tớ sướng đến tận cổ đây này, cố giập thêm đi.
Thằng cún như bị rê bó đuốc vào buồi nên lồng lộn giậm thêm nữạ Đến nỗi nghe ở lồn con đĩ kêu sòng sọc như nước điếụ Con đĩ quặp hai chân lên sau lưng bé mà vặn cho hết nhớt giãi rạ Thằng bé mụ cả người, khờ lu, nằm xuội lơ không nhu’c nhi’ch, ngóc đầu lên nổi, con be’ lật cậu ta ngả phịch ra và cũng thở hồng hộc như thổi bễ.
Nghe tiếng thở phì phò như thổi bễ, cộng với nhịp lên xuống phập phồng của bộ ngực vĩ đại, hẳn ai cũng nghĩ ít ra phải mất vài tiếng sau con đĩ chết hâm hoạ chăng mới tỉnh dậy nổi. Vậy mà chỉ một loáng nó đã ngồi phóc lên, tỉnh rụi như chưa từng qua cơn đấu vật trên giường.
Nó nhỏn nhoẻn cười, nhìn con ông cụ hỏi đổng: thế nào đằng ấy còn chết rục đó hả. Quả vậy, thằng bé như bị ai dùng cưa, dùng búa xẻo, đập nát nhừ xương tuỷ, tứ chi, xương sườn, xương cụt, nên không nhúc nhích được cái tay với cái chân.
Đã thế, nơi đầu buồi hắn còn rát như bị phỏng, nó tê tê, thốn thốn, đau đau. Con đĩ láu táu bảo với cu ta: đằng ấy yên chí, cứ nằm yên đó để tớ lo thu dọn chiến trường cho. Nói xong, con nỡm nắm ngay lấy khúc thịt gân của thằng bé, lom lom nhìn xem, tựa như bác sĩ tiêm la khám bệnh.
Nó xăm xoi ngắm tới ngắm lui và la toáng lên: ấy chết, sao súng ống của đằng ấy lại toé máu ra thế này. Chẳng đợi cậu ta kịp mở miệng, con nỡm đã hối tiếp theo: đằng ấy nhìn xem, kẻo lại ăn vạ bắt đền tớ. Con ông cụ choáng lên: bỏ bu, mình giập nó thế nào mà vỡ toe cả ống khói. Thằng bé sợ mình bị cù đinh thiên pháo gì đó nên run bắn lên, con đĩ cười khục khục, ra chiều đắc ý.