Phần 3: Thung Lũng Khỉ
Thung lũng khỉ bắt đầu ngay giữa chân dốc.
Dấu hiệu đầu tiên cho thấy đây là một nơi đông người là một dãy những quán tạm bợ dựng hai bên con đường mòn. Đó là những cái quán được che chắn tạm bằng lá rừng trông giống như những bụi cây nhỏ. Có những quán căng một tấm vải nhựa bên trên để che nắng. Bên trong quán không có sạp mà chỉ có những túi lớn, túi bé hở miệng để người ta có thể nhìn thấy bên trong. Chủ quán cũng có đủ loại: Các cô gái trẻ, những gã đàn ông khoẻ mạnh hoặc những thanh niên 15, 16 tuổi. Nhìn thấy đoàn người đi tới họ vui vẻ chào đón như những người thân :
– Vô hàng em nghĩ ngơi đã, anh Hai!
– Có rượu đế xịn đây! Mời các anh!
– Làm vài xị cho đỡ chồn chân đi bồ!
Đoàn người mới đến tản ra. Họ ngồi bệt xuống trước những cái quán. Cũng có người không vào quán, mà dựa vào gốc cây, giở bánh mì ra ăn. Riêng nhóm của Sơn thì kéo đến một quán nhỏ nằm ở một góc. Ngồi bán hàng là một cô gái khoảng 27 tuổi. Ở rừng mà cô ả vẫn thoa son phấn cẩn thận như đi phố. Thấy nhóm người đi tới, ả nhổm dậy, cười toe toét :
– Vô đi mấy anh! Vô đây với em!
Phi cười tít mắt. Hắn sán ngay lại, ngồi phệt xuống bên cạnh cô ả và giở giọng :
– Chiều được tụi anh hôn?
– Mấy cũng chiều được hà!… Chỉ sợ mấy anh không đủ sức thôi.
Khải cũng sáng mắt lên. Hắn cười hềnh hệch, nhe hàm răng vẩu ra như sắp sửa cắn :
– Cô em nói nghe dể thương qua hen!
Cô chủ quán giọng ngọt xớt :
– Mấy anh dùng chi?
– Cho mấy xị. Cả khô nướng nữa.
Trong khi cô chủ quán mở túi lấy rượu và khô. Phi vươn vai ngồi duỗi thẳng chân trên nền đất đỏ. Hắn nói với cả bọn :
– Anh em. Nhậu cái đã. Rồi kiếm chỗ nghĩ ngơi. Sáng mai, tụi mình bắt đầu nghen!
Mọi người gật đầu. Riêng Khải thì sán lại bên cạnh cô chủ quán, hỏi giọng chớt chả :
– Em tên chi?
– Em là Tuyết – Mộng Tuyết! Cô bán hàng nói tay mà vẫn thoăn thoắt nhóm bếp nướng khô.
Khải tít mắt ghé nhìn bộ gực hở hang của cô gái đang cố ý phơi ra, trong khi miệng lảm nhảm:
– À hà… Mộng Tuyết. Bạch Tuyết trong rừng xanh. Trời ơi, em làm anh muốn té xỉu ngay bây giờ đây nè!
Vẫn thoăn thoắt dọn đồ nhậu ra bàn, Tuyết nói tỉnh khô :
– Sao chết vội? Phải sống để kiếm tiền, kiếm tiền để sướng nữa chứ? Ả nháy mắt với Khải.
Khải gật đầu lia lịa :
– Chí lý! Chí lý quá! Bạch Tuyết nè, tụi anh làm bảy chú lùn được không?
– Bốn chú lùn thôi chớ! Tuyết nhanh nhảu đối đáp
Khải xoa tay, cười hềnh hệch nói :
– Em có đồng ý để tụi anh chơi lâu dài không?
Cô bán hàng gật đầu lia lịa :
– Được!… Được mà!
– Được thì tính rẽ cho tụi anh, gọi là mở hàng làm quen đi…
Cô ả liếc một cái rồi đưa tay vào hạ bộ của Khải bóp một cái, miệng vừa cười vừa nói :
– Thôi thì bình thường ba chục, lần đầu lấy anh hai chục thôi.
– Được! Được! Thì đi…
Gã lúi húi đứng lên theo sau ả Tuyết chui vào một túp lều dựng tạm bợ bên một gốc cây. Nhìn thấy nét mặt nhăn nhó vì khó chịu của Thọ, hắn lừ mắt nhìn chàng trai trẻ :
– Khó chịu lắm sao mậy?
Thọ bình thản :
– Tôi tính ông nên giữ sức mai còn làm.
Khải hục hặc :
– Can hệ chi đến mày! Xía vô coi chừng tao đó con.
Nói xong gã lom khom vén tấm màn chui vào bên trong lều. Bên trong ẩm thấp, xông lên một mùi tanh tởm lợm. Tuyết nằm ngữa chàng hảng trên tấm chiếu rách như sơ mướp. Aùo vén lên khỏi ngực, cái quần nằm chình ình kế bên tự lúc nào.
Khải lẹ làng tuột quần lôi dương vật to và gân guốc ra, hai bàn tay của ả Tuyết cầm lấy dương vật mà xóc xóc cho nó cứng thêm, rồi ả hé mở hai bờ môi tô son ngậm lấy đầu khất mà mơn trớn, đầu ả gục gặc lên xuống một cách điệu nghệ, lâu lâu ả lại nút mạnh làm Khải uốn éo người vì nhột và cả sướng, hai bàn tay Khải thi nhau vò đầu bức tóc mình vì cái miệng tinh quái củngh Tuyết. Được một chốc, Tuyết ngã ngữa người dang rộng hai chân và nhấc mông lên khỏi mặt đất. Âm hộ phơi ra lồ lộ trước mắt Khải. Gã lẹ làng dúi đầu dương vật như cái dùi cui cọ qua cọ lại nơi cửa mình Tuyết cho đến khi nó ửng đỏ, ướt nhoét. Thân thể Tuyết bắt đầu nổi gai ốc, vú cứng săn lại và ảø thấy âm hộ nở ra và nóng phừng phừng. Dương vật lại chà chà trên miệng âm hộ nhớp nháp tạo ra một âm thanh “nhoép… nhoép… “. Một tay Khải cầm lấy dương vật ấn nhẹ vào âm hộ, hông gã ngoáy qua ngoáy lại để những đường gân sần sùi cọ sát vào thành âm hộ. Bỗng gã banh hai chân Tuyết ra xa, hẩy đít, hai tay chộp lấy vú bóp ngấu nghiến. Tuyết rít lên một tiếng tru dài của một con mèo cái lúc đi tơ, toàn thân ả run bắn như có điện giật, đôi mắt dại đi khi Khải lấy đà nắc một cái thật mạnh vào âm hộ nghe đánh “ọc”, dương vật cắm thẳng vào tận cổ tử cung Tuyết. Mặt Khải nhăn nhó rên rĩ một cách khoái trá khi dương vật vào tận gốc.
Rồi gã nhấp, gã nhấp liên tu bất tận. Một lúc sau Khải nắm hai chân Tuyết đẫy ngược lên rồi nằm đè lên người mà hị hục nắc :
– Bạch! bạch! bạch bạch! bạch! bạch bạch!
Khải nhấn sâu dương vật vào rồi sàng qua sàng lại thỉnh thoảng lại nhấp thật nhanh rồi để yên rồi sàng rồi lại nhấp. Chừng vài chục cái thì bất ngờ Khải ưỡn mạnh tới trước đầu ngẫng ra sau mắt nhắm nghiềng
– Ưưưgggggggggg……. từ cổ họng Khải vang ra tiếng rên khe khẽ
Tuyết vòng hai chân kéo sát thân Khải xiết mạnh khi dòng tinh khí nóng hổi phọt vào sâu trong âm đạo nóng bỏng của mình.
– Bẹp!… Nhoẹt… bẹt… nhoẹt…. Nhoẹt!
Khải ráng nhồi thêm vài cái để tống nốt những giọt tinh cuối cùng trong niệu đạo. Còn Tuyết thì ghì chặc thân thể Khải, hây hẩy thân người lên một cách tức tối vì cuộc mây mưa kết thúc quá sớm, trong khi ả đang lên cao trào.
*
* *
Trong khi đó, bên ngoài cả bọn bắt đầu nhậu quanh cái bàn ăn tạm bợ ấy. Giữa lúc đó, từ một lối nhỏ dẫn sâu vào trong đám lá cây rậm rạp có một người rẽ lá đi ra. Vóc người hắn không cao nhưng gân guốc, săn chắc. Trên khuôn mặt chữ điền là một đôi mắt trũng sâu dưới hàng lông mày chỗi xề. Từ đôi mắt luôn toát ra tia sáng dữ dội. Như thể bổ sung thêm cho cái dáng dữ dằn đó, trên gò mái bên phải của hắn có một vết sẹo sâu hoắm, kéo dài xuống cằm. Chắc chắn đó là vết của một nhát dao nào đó trong một cuộc đụng độ khốc liệt đã từng diễn ra trong quá khứ.
Kẻ mới xuất hiện đứng nhìn lướt qua số người đang ngồi. Sau đó, hắn cất tiếng hỏi bằng một giọng trầm và khàn đặc :
– Ở đây có ai là người của Tư “cà nhắc” không?
Trong số hơn chục người lần lượt trả lời, chỉ trừ nhóm của Sơn là không nói gì. Gã kia mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh như tiền :
– Các ông cứ nhậu đi. Lát nữa xong, sẽ có người đưa các ông lại đằng kia. Làm và ăn ở tập trung ở đó luôn nghen.
Nói xong hắn thong thả quay lưng bước đi. Trước khi hắn khuất hẳn vào trong rừng, Sơn vẫn còn kịp nhận thấy ánh mắt khó hiểu của hắn liếc xéo về nhóm của họ trong một thoáng rất nhanh. Aùnh mắt đó chẳng báo hiệu điều gì tốt lành cho cả bọn. Hai người còn lại vẫn chúi xuống bên dĩa khô và tới tấp nâng ly. Sơn khẽ thở dài. Anh không muốn nói cho họ biết điều đáng lo ngại kia. Trong khi đó, Phi quay khuôn mặt đỏ gay qua anh hỏi bằng giọng suồng sã :
– Nhậu đi cha nội. Mơ mộng làm chi cho sầu đời.
Thọ cũng lè nhè hưởng ứng :
– Đúng. Còn nhậu được cứ nhậu!
Nói xong câu đó, hắn ngữa cổ dốc cả ly rượu vào miệng…
*
* *
Đêm đầu tiên ở thung lũng Khỉ.
Sơn cùng ba người trong nhóm mắc võng nằm nghỉ. Bên trên căng một tấm nhựa để che sương. Ngay bên cạnh họ, dưới ánh trăng hạ tuần là những chiếc lều của dân đào vàng giăng kín cả một bãi đất trống giữa rừng cây rậm rạp xung quanh. Phần lớn những chiếc lều đều được làm tạm bợ. Trong ánh trăng yếu ớt, cảnh đó giống như một trại tỵ nạn, một cái chợ hoang hay là nơi hội họp của quỷ sứ… Quang cảnh đó được bổ sung bằng âm thanh ồn ào, rì rầm vọng ra từ những chiếc lều làm người ta liên tưởng đến một cuộc sống man rợ nào đó đã từng đi qua lịch sữ loài người hàng ngàn, hàng vạn năm trước đó.
Trong quần cư đó có những chiếc lều đã ngũ yên. Nhưng hầu hết vẫn thức. Dưới ánh đèn tù mù, người ta giải trí bằng nhiều cách. Nhưng phổ biến nhất là đánh bạc. Những con người ban ngay xâu xé với đất, đêm đến quay sang xâu xé lẫn nhau. Có thể thấy những gương mặt lầm lỳ, những lời chữi rũa tục tĩu khi cháy túi và có cả tiếng reo hò những cặp mắt long lanh khi thắng bạc… Trong cái lều ngay bên cạnh Sơn, một canh bạc gồm bốn người đang vào lúc căn thẳng nhất. Một tên có cái đầu bù xù như tổ qua sau khi đã vét sạch tiền của mấy gã chơi với mình thì cười lên hô hố. Một tay để lên túi giữ tiền, tay kia để lên một bên hông – nơi có con dao để đề phòng bất trắc, hắn hỏi ba tên kia :
– Còn gì để chơi nữa không?
Ba tên thua bạc nhìn nhau im lặng. Một tên hằm hằm lên tiếng :
– Định ăn non hả?
– Nhưng tụi mày còn gì để mà chơi? Tên được bạc hỏi lại.
Tên thứ hai trong nhóm thua bạc nhay nhay hàng ria trả lời một cách bực dọc :
– Chơi bằng tiền công ngày mai của tụi tao được không?
Không đợi tên được bạc đồng ý, tay hắn thoăn thoắt chia bài. Tên được bạc đành miễn cưỡng bỏ hai tay ra khỏi túi để cầm bài của mình. Đúng vào lúc đó, ngọn đèn bổng bị thổi tắt phụt. Cả ba tên ngồi đối diện đồng thời nhào tới, đè ngữa tên kia ra. Cả bọn giằng xé, vật lộn quyết liệt. Cuộc vật lộn diễn ra ngay bên cạnh những chiếc lều khác nhưng không một kẻ nào can thiệp. Họ thảng nhiên ngó sang rồi tiếp tục chơi. Một lúc sau, ba bóng đen phóng vụt ra khỏi lều, rồi mất hút trong mê hồn trận của những chiếc lều. Chỉ còn một người nằm lại, rên rĩ. Đó là tên được bạc, hắn gượng đứng lên, đưa tay xoa xoa nơi cổ rồi nhìn vào bóng tối rít lên :
– Được rồi. Tao ghi nợ tụi bây!
Nói xong gã trở vào lều nằm xuống kéo chăn che kín mặt. Mãi một lúc sau, Sơn còn nghe tiếng hắn trở mình, rên rĩ vì đau và thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời độc địa, tục tĩu nhất…
*
* *