VN88 VN88

Cái đầu buồi lọt vào khe mềm ướt thật khoái cảm

Sơn im lặng. Kim Anh đã bày trước mắt anh nước cờ của mình. Nhưng trong mắt Sơn, có thể thấy rằng anh không tin. Giống như con chim đã một lần trúng tên, anh đã có những bài học cảnh giác. Không nhận thấy điều đó, Kim Anh sôi nổi nói tiếp :
– Hãy đi với em, anh Sơn. Em sẽ đem lại hạnh phúc cho anh. Nhưng phải lẹ lên. Không còn nhiều thời gian nữa đâu!
Sơn vẫn im lặng. Kim Anh lại đặt tay lên cánh tay của anh :
– Em đã chuẩn bị được một nơi rất kính đáo. Đúng tám giờ tối thứ ba tuần sau, em đợi anh ngay trước cổng. Anh nhớ chuẩn bị những thứ gọn nhẹ.
Sơn vẫn im lặng với ánh mắt đầy băng khoăn.

Buổi trưa.
Chiếc hon đa do Bảy cầm lái chở Hoài Hương đang băng băng trên con đường ngoại thành. Bảy ăn mặc đỏm dáng đeo kính râm. Thỉnh thoảng, hắn quay đầu sang một bên nói chuyện với Hương thật tình tứ.

Khi xe của Bảy và Hương đã đến một quãng vắng. Thì chiếc xe honđa phía sau do Phi điều khiển bắt đầu tăng tốc độ. Chỉ một lát sau, nó đã áp sát ngay đầu xe của Bảy và ép, làm Bảy vội vả thắng gấp. Xe vừa dừng bánh, Phi đã nhảy vọt xuống, sấn đến chỗ Bảy và Hương. Hắn hầm hè chỉ vào mặt Hương :
– Con đỉ! Hôm nay tao bắt được quả tang! Mày đi đâu?
Hương làm ra vẻ luốn cuống :
– Kìa mình! Đừng hiểu lầm!
Phi sừng sộ :
– Câm ngay không tao đánh vở mặt!
Sau đó, hắn quay sang Bảy, hỏi giọng dữ tợn :
– Còn ông. Ông đã bao nhiêu lần chở vợ tôi đi chơi?
Bảy ngơ ngác, hắn cuống quýt :
– Kìa, anh đừng hiểu lầm tôi!
Giống như một anh chồng ghen tuông. Hắn rút ra một con dao chỉa vào khuôn mặt tái mét của Bảy :
– Hôm nay, tao xin mày cái tai!
Bảy xuống xe. Hắn lập cập chắp hai tay :
– Xin anh đừng nóng!… Thiệt tình là…
Phi lại gầm lên :
– Đồ khốn nạn! Nhìn cái bản mặt mày, đúng là đồ chuyên đi dụ dỗ vợ người khác. Quá nhiều lần rồi, hôm nay thì tao bắt quả tang!
Sau đó, hắn quay sang Hương :
– Ngay từ khi mày nói là sẽ đi làm ăn một tuần, tao đã nghi rồi!
Thấy có chuyện to tiếng, một vài người đi đường cũng dừng lại. Phi quay sang nói với họ :
– Các ông bà tính coi. Nó rủ vợ người ta đi Vũng Tàu tắm biển. Thiệt là cái đồ sở khanh!
Màn kịch đóng quá đạt. Những người xung quanh tỏa ra tán thành với Phi. Điều đó càng làm cho Bảy cuống hơn. Hắn nói với Phi giọng năn nỉ :
– Thôi, xin anh! Có chuyện chi, để rồi bàn với nhau.
Phi làm bộ cương quyết :
– Tao sẽ xử mày ngay tại đây cho mọi người chứng kiến!
Nói xong, hắn sấn lại. Bảy co người nấp vào sau lưng Hương :
– Trời ơi! Tôi có làm gì đâu?

Đến lúc đó, Phi mới nhân nhượng :
– Thôi được. Cả hai đứa nghe tao nói đây : Vì tội gian dâm, tao tuyên bố tịch thu toàn bộ những thứ tụi mày mang theo. Ngoài ra, tao phạt bằng cái xe honđa này…
Nói xong, hắn quát Hương :
– Con đĩ kia. Mày còn đứng đó hả. Về ngay. Rồi tao sẽ hỏi tội mày.
Trong khi Bảy có rúm người vì sợ. Phi trừng mắt “buộc” Hương ngồi lên chiếc xe honđa của Bảy. Còn hắn thì cầm luôn cái túi mà hắn đã tháo ra ở đằng sau xe. Hai chiếc xe máy nổ giòn rồi quay trở lại thành phố. Đám người xung quanh tản đi, chỉ còn lại một mình Bảy đứng ngơ ngác bên đường với dáng bộ thiểu não.

*
*   *

Hai chiếc xe máy của Phi và Hương thong thả chạy trong thành phố. Phi mỉm cười, giơ cái túi mà hắn đã lột được, hỏi Hương :
– Nhiêu đây?
– Khoảng năm chỉ – Hương nói và vỗ vỗ lên tay lái của chiếc xe mà thị đang ngồi – Với giấy tờ của cái xe này nữa.
– Vậy là ngon quá rồi! Tụi mình làm một chầu mừng thắng lợi chớ?
Hương không trả lời. Một lúc sau thị thong thả nói :
– Kiếm chỗ nào văng vắng đổi xe đi. Anh có quyền sử dụng tất cả những thứ vừa kiếm được. Nhưng tôi nhắc lại : Tôi cấm anh đụng đến anh Sơn. Nếu có chuyện gì xãy ra với ảnh, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Phi sửng sốt nhìn Hương. Sau đó, hắn lặng lẻ gật đầu. Nhưng qua ánh mắt đầy băng khoăn của hắn, có thể đọc thấy những ý nghĩ xa xôi nào đó. Hương đã chọn thời điểm này để nhắc điều đó có ý nghĩa gì? Thị yêu Sơn thật chăng? Hay còn những âm mưu nào khác? Không. Phi không tin rằng trong con người của Hương lại còn có cái gọi là tình yêu được! Hay nói cách khác, thị vẫn còn một thứ tình yêu, nhưng là yêu tiền, yêu vàng chứ không thể yêu một con người. Nhất là một con người không thuộc giới lưu manh như hắn và Hương.

Vốn đã hiểu quá rõ về con người của Hương, Phi tin vào những lập luận của hắn. Không. Nhất định hắn không để Hương cướp một miếng mồi ngon như thế. Nhất định Sơn phải là con mồi bự hơn nhiều và Hương đang muốn giành trọn cho mình.

*
*   *

Còn đối với Bảy, có thể đến một lúc nào đó hắn sẽ suy nghĩ lại và sẽ nhận ra rằng chuyện đã xãy ra đối với hắn thực chất là một cuộc trấn lột. Hắn đã mắc vào một âm mưu đã sắp sẵn từ trước và đã phải trả giá.

Phần 8: Thung Lũng Không Tên

Buổi tối, tại căn nhà nơi Hương và Sơn ở.
Sơn nằm trên chiếc giường nhỏ đặt ở góc tầng dưới. Anh vẫn mặc nguyên quần áo và còn trùm chăn dạ kín đầu. Từ dưới chăn ấy vọng ra những lời rên rĩ mê sảng. Trận sốt rét đang hành hạ anh.
Một lát sau, Sơn tung chăn ngồi dậy. Anh mở to đôi mắt đờ đẫn trên khuôn mặt tái mét lấm tấm mồ hôi nhìn trống không ra phía trước. Đôi môi khô héo của anh khẽ mấp máy những tiếng thì thầm nặng nề :
– Nước!… Cho tôi uống nước!
Tiếng kêu ấy vang lên trong căn nhà tỉnh mịch, không có ai đáp lại. Sơn nhoài người, quờ quạng lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giườnh định lấy nước. Bàn tay run rẫy của anh chạm đến chiếc bình đựng nước làm nó đổ xuống. Kiệt sức, Sơn lại nằm vật xuống giường. Anh nhắm nghiền mắt lại và cơn mê sảng lại bắt đầu hành hạ anh. Sơn vật vã và bổng kêu lên bằng giọng tắt nghẹn vì lo sợ :
– Kìa… Đừng, đừng bắn!… Tôi sẽ đi!… sẽ đi mà…!
Một thoáng im lặng, rồi Sơn lại kêu lên giọng khàn khàn đầy nước mắt :
– Má ơi!… Má đừng bỏ con…! Má không thương con sao má?… Thủy. Em cầm lấy đi!… Tiền đó… Bây giờ anh giàu rồi mà!… Kìa, Thủy ngừng lại đã!
Sơn bật khóc. Rồi anh quơ tay ra, chới với như một kẻ chết đuối :
– Má!… Nước! Cho con uống đi má! Con khát cháy họng rồi nè!
Tiếng kêu cứ yếu dần, yếu dần rồi cuối cùng Sơn lịm đi…
Có tiếng lách cách từ bên ngoài, Hương đẩy xe máy đi vào. Thị bước vào nhà với dáng vẻ tươi vui. Đặt chân vào nhà, thị nhõng nhẽo kêu lên :
– Anh Sơn!
Tiếng gọi ấy tan ra trong nhà. Hương sững lại, thị đưa tay bật công tắc. Sơn vẫn nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ. Chiếc chăn dạ đã rơi xuống đất.
Hương vội vã bước đến bên cạnh Sơn. Khi thị định đánh thức anh, bỗng Sơn trở mình rên rỉ :
– Nước!… Má ơi, con khát!
Hương nhíu mày, đặt tay lên trán Sơn. Trong khi đó, Sơn vẫn quằng quại, giọng khàn khàn :
– Nước!… Trời ơi, cho tôi nước…!
Thị đã hiểu. Trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng bừng lên những tia sánh. Thị bước nhanh lên cầu thang dẫn lên lầu, rồi nhảy bổ đến trước cái tủ lớn…
Chỉ mấy phút sau, Hương đã vội vã quay xuống, trên tay xách theo cái túi du lịch. Không thèm nhìn Sơn đang quằn quại trên giường đòi nước, Hương bước nhanh ra ngoài. Thị đẩy nhanh xe máy ra cổng và biến mất. Hương đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Sơn như vậy đó.

*
*   *

Tại căn biệt thự của vợ chồng Tư Nghị.
Tư Nghị đang ngồi cắm cúi tính toán gì đó. Kim Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve tóc hắn. Tư Nghị sung sướng lim dim trước cử chỉ âu yếm ấy.
Đồng hồ treo tường thong thả điểm bảy tiếng. Kim Anh làm như chợt nhớ ra. Cô ta thỏ thẻ :
– Hình như anh có hẹn tối này mà?
Tư Nghị sực nhớ. Hắn vội đứng lên :
– Ưøa, nhớ rồi. Anh phải đi một chút.
Nói xong, hắn quay xuống nhà dưới :
– Anh Tuyên. Chuẩn bị xe nha!
Người lái xe bước lên và đi thẳng ra ga-ra. Tư Nghị thay bộ đồ khác. Trước khi bước ra khỏi nhà, ông ta âu yếm vuốt má vợ :
– Anh đi độ chừng hai giờ nghen!
– Dạ, anh đi nhớ về sớm nha! Đừng để em mong đó! Kim Anh ngọt ngào nói.

Còn lại một mình Kim Anh. Cô ta đi lại phía tủ và mở một ngăn lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ rồi đóng ngăn tủ lại. Cô ta cầm chiếc hộp đi lên gác và mấy phút sau đã trở xuống với chiếc xắc trên tay.
Ra khỏi cổng căn biệt thự, Kim Anh bước đến một góc mà cô ta đã chọn từ trước. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ con đường đi qua cổng nhưng bên ngoài lại khó trông thấy. Kim Anh giơ đồng hồ lên xem với vẻ bồn chồn.

*
*   *

VN88

Viết một bình luận