Thọ nặng nể lần mò trong những cánh rừng, cuối cùng Thọ cũng đã tới được chỗ con đường mòn nhìn xuống bình nguyên bên dưới với những mái lá ẩn trong màu xanh cây trái xum xuê của khu kinh tế mới. Gắng hết sức, anh loạng choạng lần ra giữa đường rồi quy xuống ngất lịm.
Thọ cứ nằm đó mềm nhũn như xác chết cho đến khi bình minh lên. Vần dương hồng hào lại nhô lên cao trên màu xanh, báo hiệu một ngày mới đến với cao nguyên. Một lát sau, có tiếng loạt xoạt của hai cô gái trẻ đi tới. Cả hai đều mặt quần áo xanh, quần áo của công nhân lâm trường. Cô đi trước trạc 20 tuổi tên Thủy. Cô đi sau lớn tuổi hơn một chút, dáng người dong dỏng, nước da trắng tên là Hường. Cả hai mang gùi và cầm dao đi rừng trên tay. Họ là thanh niên trong đội xung kích ở khu kinh tế mới gần đó.
Thủy và Hường đi thẳng đến nơi Thọ đang nằm. Mãi nói chuyện, cho đến khi còn cách Thọ dăm mét, Thủy mới giật mình đứng sững lại. Cô hét lên định xoay người bỏ chạy. Nhưng Hường bình tỉnh hơn, cô ngăn Thủy lại thận trọng tiến đến. Thọ vẫn đang mê man. Sau một thoáng suy nghĩ, hai cô chặt cây lấy dây rừng bện lại thành một cái cáng.
Nửa giờ sau, Thọ đã được đặt trong bệnh xá của khu kinh tế mới. Anh được băng bó vết thương và tiêm thuốc hồi sức. Cũng may vết thương không sâu, không nguy hiểm nên cuối cùng Thọ cũng hồi tỉnh được. Tuy vậy, do mất máu nhiều anh phải nằm điều trị tại đây thêm một thời gian nữa.
Vào lúc Hường và Thủy đang nặng nề khiêng cáng đưa Thọ về bệnh xá. Thì nhóm của Sơn cũng đã lần tới khe Rùa Vàng. So với thung lũng Khỉ địa thế nơi đây hiểm trở hơn bởi triền dốc những khe sâu và rừng cũng rậm rạp hơn nhiều.
Khe Rùa Vàng. Là một thung lũng dài khoảng hai trăm mét với một dòng suối khá sâu chảy xuốt chiều dài ấy. Từ một triền dốc nhóm ba người lặng lẻ nhìn xuống. Thấy loáng thoáng trong màu xanh là tiếng cười nói, tiếng đào đất lào xào. Rừng cây che khuất đi cái không khí tất bật, tràn đầy dục vọng của một khu đãi vàng. Nhưng qua những lời đồn đại thì địa điểm này thậm chí còn khốc liệt hơn nhiều so với thung lũng Khỉ.
Sau một lúc quan sát, Phi thở dài :
– Nào, xáp vô chứ?
Sơn lắc đầu :
– Thong thả đã. Xem tình hình ra sao?
Vừa quấn điếu thuốc rê và mắt vẫn không ngừng quan sát bên dưới, Phi bình luận :
– Tao cảm thấy ở đây có vẻ dể chịu hơn.
– Được, để rồi coi! Sơn lấp lửng. Anh đã quá có kinh nghiệm trước những khu vực như thế này và không dể bị đánh lừa bởi sự bình lặng giả tạo của nó.
Phi quay sang Khải :
– Mày nghĩ sao?
Khải cười phô hàm răng vẩu :
– Ừ, thì liều liệu mà tính.
Như được động viên bởi thái độ bất cần đó, Phi quẳng mẩu thuốc lá trên tay rồi đứng thẳng lên. Hắn dõng dạc nói :
– Nào, tiến lên anh em! Xáp vô. Kẻ nào mạnh, kẻ đó thắng!
Nối theo nhau, bám vào những gốc cây, cả bọn lần xuống khe. Một lúc sau, toàn cảnh khe Rùa Vàng với những lều lán, những hố đào, những con người mãi miệt đào đãi đã hiện ra với tất cả sự lộn xộn, sự tạm bợ đầy bệnh hoạn.
Vừa hăm hở, vừa e dè thận trọng, cả nhóm lại bắt đầu bước vào cuộc phiêu lưu mới mà chính họ cũng không thể đoán biết trước được hậu quả. Giống như những kẻ liều lĩnh, họ lại bước vào một canh bạc mới mà cái đem đặt vào cửa chính là số phận của mỗi người
Phần 5: Khe Rùa Vàng
So với thung lũng Khỉ, số người đào đãi vàng ở đây ít hơn. Tất cả chỉ chừng dăm chục người. Những kẻ vào đây buôn bán cũng không nhiều và không dựng lều lán. Họ khoác những ba-lô hàng và len lỏi qua các hố đào. Mọi sự mua bán, đổi chác, kể cả ăn nhậu đều được tiến hành bên miệng hố.
Ở ngay đầu khe, nhóm của Sơn đã gặp ngay nhóm ông già. Ông già đang bận bộ đồ bà ba đen kéo đất từ dưới hố lên. Nhận ra người quen, ông gật đầu hỏi bằng giọng của người đã biết rõ kết cục :
– Sao? Chịu không nổi hả?
Sơn gật đầu
– Tụi nó ép quá trời, bác ơi!
– Tôi biết ngay mà! – Ông già nói chậm rãi – Các chú chưa có kinh nghiệm, thế nào cũng mắc với bọn nó.
– Tình hình ở đây sao bác? Sơn hỏi.
Ông già kéo mạnh chiếc ba lô đầy tứ đất từ dưới hố lên. Ông tháo dây buộc miệng ba lô. Vừa làm, ông vừa nói :
– Cái chính là đừng có gây sự. Mình mần ăn chứ có phải lên võ đài đâu. Tôi chỉ biết khuyên các chú như vậy thôi.
Sơn tiếp tục hỏi :
– Còn tụi đầu nậu?
Ông già gật đầu và chỉ về chiếc lều cạnh dòng suối cách đó một quãng :
– Ở đây chỉ có một thầu. Cô ta tên Thúy. Nếu muốn làm cho cổ thì lại đó. Làm riêng cũng được, nhưng phải xa chỗ của cổ.
– Đầu nậu là đàn bà? Phi ngạc nhiên hỏi.
Ông già nhìn Phi một lúc rồi mới trả lời :
– Tôi khuyên mấy chú chớ có dại mà dây vô người ta!Bữa trước có mấy người tính gây chuyện với cô Thúy, nhưng rồi lãnh đũ hết!
Khải nhếch mép :
– Chắc là tụi trẻ ranh?
Sơn lừ mắt nhìn Khải rồi quay sang phía ông già :
– Ở đây có chỗ bán đồ không bác?
Ông già nhìn lướt qua cả nhóm và khi đã hiểu ra, ông lắc đầu :
– Hồng có. Nhưng tôi biết có một nhóm muốn về. Đến nói với họ để lại dụng cụ cho mà làm.
Cả bọn tươi tỉnh hẳn lên. Sơn nắm tay ông già :
– Cảm ơn bác quá!
*
* *
Trong cái lều nhỏ ngay bờ suối, Thúy đang ngồi uống bia một mình. Đó là một cô gái trạc 28, 30 với nước da trắng, dáng người cân đối như một vũ nữ. Đặc biệt, thị có khuôn mặt với những nét sắc sảo. Tuy sống trong rừng nhưng Thúy ăn mặt khá chải chuốt và những móng tay vẫn được sơn phết cẩn thận. Qua thái độ đường hoàng của thị, có thể thấy rằng Thúy là một con người tự tin và không có nguy hiểm nào ở đây có thể đe dọa được thị.
Có tiếng bước chân bên ngoài. Một thanh niên có dáng dấp như một thư sinh bước vào. Thúy đưa cho gã một lon bia và hỏi giọng thân mật :
– Có chuyện gì không Tâm?
Vừa mở nắp bia, gã thanh niên tên Tâm đáp :
– Bình thường. Chỉ có thêm ba thằng ngoài thung lũng Khỉ mới vô.
– Tụi nó đang ở đâu?
– Ở gần cây Pơ-lăng. Gã ngữa cổ uống bia với vẻ khoái trá.
– Kệ tụi nó. Nhưng không cho lấn vào địa phận mình nghen!
Tâm gật đầu và nói thêm :
– Ba thằng này trông dữ con. Có thể dùng để chui vô hang Gấu được đó.
– Vậy hả? – Thuý gật đầu – Để tui gặp tụi nó coi thử đã.
* * *
Ở dưới suối Sơn đang lúi cúi đãi vàng với ông già mà anh đã quen. Xung quanh họ, hàng chục người khác cũng đang hì hục làm việc.
Được một lúc, Sơn cởi phăng chiếc áo sơ mi buộc vắt lên vai. Anh nói với ông già :
– Trời nóng quá!
Ông già lặng lẽ gật đầu. Họ tiếp tục cuối xuống dòng nước đục ngầu làm việc, bỗng từ trong bụi cây vang lên tiếng gọi thất thanh. Ngay sau đó, – Quang- người thanh niên đi cùng nhóm với ông già chạy tới vẻ mặt thảng thốt :
– Bác Bảy. Nguy rồi!
– Chuyện chi? Bình tỉnh cái đã! Ông Bảy đứng sững giữa dòng suối.
Quang đến bên bờ suối với khuôn mặt méo xệch. Anh ta khóc nức lên như trẻ con :
– Sập hầm!… Anh Bình cháu!
– Còn những người khác thì sao? ông Bảy nói và vội vã lên bờ.
– Bị vùi dưới đó hết! – Quang vẫn nức nở – Tất cả bốn người!
Ông Bảy vất máng ở bờ suối và cùng với Quang chạy khuất vào những bụi cây đến bên hố đào. Sơn cũng vội vã bước lên, đi theo họ. Những người khác sau phút chấn động do cái tin khủng khiếp lại cúi xuống với công việc của mình bằng vẻ thảng nhiên mà họ có thể có. Thậm chí, một gã trung niên còn bình phẩm một câu tàn nhẫn :
– Vậy đó!… Vậy là bớt đi được bốn mạng!
Hố đào của nhóm Sơn ngay cạnh hố đào của nhóm ông Bảy. Khi đến nơi, anh thấy ông Bảy và Quang đứng thẩn thờ bên cái miệng hố nham nhở. Bên cạnh họ là Khải và Phi. Thấy Sơn đi tới, Phi lắc đầu với vẻ mặt đăm chiêu. Ngay cạnh đó, Quang đang nhìn xuống hố, nức nở khóc.
Nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Quang và ông Bảy, Sơn hỏi :
– Sao không đào xuống để cứu họ?
Ông Bảy lắc đầu, rơm rớm nước mắt :
– Không đủ sức, chú ơi! Hầm này sâu sáu thước có ba ngách ăn ngang. Biết họ ở đâu mà tìm!
Sơn vớ lấy xẻng, nói giọng kiên quyết :
– Cũng có thể họ ở gần thôi. Chúng ta có năm người. Ngồi nhìn họ chết sao?
Ánh mắt Sơn lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng của ông Bảy và Quang, sau đó chuyển sang khuôn mặt của Phi và Khải. Bắt gặp ánh mắt ấy, cả hai đứa lặng lẻ nhìn lảng sang nơi khác. Phi quay người đi, đút hai tay vào túi quần. Hắn nói cộc lốc :
– Bây giờ chỉ có Trời cứu!
Nói xong Phi thảng nhiên đi về phía hố của mình. Khải cũng đi theo hắn. Còn lại Sơn với ánh mắt sững sờ với xẻng trên tay. Ông Bảy nhìn anh lắc đầu :
– Chú tốt bụng quá! Nhưng hết cách rồi.
Chiếc xẻng trên tay Sơn rơi xuống đất. Vẫn buông thỏng hai tay như thế. Sơn cuối đầu đi ra suối. Sau lưng anh, ông Bảy và Quang vẫn ngồi bên cái miệng hố nham nhở giống như những vật hy sinh đang ở bên miệng của một con vật khủng khiếp với cái miệng há hốc đỏ như máu…
*
* *