VN88 VN88

Anh yêu ơi! Em chưa muốn ra

Kiệt đưa đôi hài cườm màu tím than khỗi chân Diễm, rồi nâng thân thương một bàn chân xinh xắn trắng hồng clỉa Diễm lên nhìn. Hình như cái đẹp thân hình này, tuổi nhỏ này, chưa phải để hưởng thú khoái [ạc Kiệt đam mê, tưng tiêu đưa bàn chân người đẹp lên mũi hôn nồng nàn, say đắm thật lâu, như hôn một đóa hoa. Chàng dùng lưỡi liếm thật nhẹ các kẽ chân.
Đầu gối Diễm rung bầng bậc.
– Em biết là chiều nay, em sẽ hiến anh cái ngàn vàng. ý nguyện của em là như thế, dù anh có là cánh bướm hút nhụy xong, bay đi. Mỗi người có một hy vọng để sống. Em đang bắt đầu chìm ngập vào hy vọng đó, Kiệt ơi ? Trời ơi ? Em chưa bao giờ thấy anh làm như thế với mẹ và chị Hằng ? Anh ngậm luôn các ngón chân của em nữa hả? Em đang thỏa hết ước mơ được viết bàng bạc trong nhật ký. Chết em, Kiệt ơi !

Chưa lấy chồng, mà em đã ngoại tình rồi. Kiệt thấy chưa ? Em đang bị ướt nhẹt cái háng. sao anh không liếm nhanh lên chút nữa. Nước em tràn ra bắp vế nữa. Sao anh không làm như đã banh háng Lệ Hằng mà liếm? Liếm giùm em chút, chồng ơi ! Kiệt cứ tà tà, miệt mài chỗ đầu gối. Diễm cầm tóc chàng kéo mạnh lên. Diễm tháo luôn cái thắt lưng cho không còn gì che đậy toàn thể tấm thân ngọc ngà. Mặt Kiệt đang hì hục ở lồn Diễm. Nàng hú điên dại:
– Mẹ ơi, con đã chắng giữ được lời hứa. Con vẫn yêu thương Kiệt. Con vẫn ái ân với chàng đây, mẹ ơi ! Vì hình như con chẳng còn yêu ai hơn Kiệt ! Trời ơi như thế này hèn chi mẹ và chị Hằng không la bể căn phòng. ối? Anh yêu, anh đút lưỡi vào trong…em hả? Liếm nhè nhẹ thôi anh. Em không kịp thớ người ơi!

Hai bắp đùi Diễm kẹp cứng đầu Kiệt ở giữa. Mông đít hẩy lên từng chặp. Cái kimono của Diễm cũng thoát dần ra khói hai vai. Cặp vú đẹp thần sầu của gái 17 phơi lồ lộ dưới ánh trời chiều rọi qua màn cửa sổ. Căn phòng mát lạnh. Im lặng. Trữ tình. Tiếng Diễm rên to vừa phải. Không tàn bạo và lớn như Hằng và bà Hồng. Mười ngón tay ngà búp măng của Diễm bấu chặt vào bả vai Kiệt.

Chàng hì hục không biết mỏi, cố làm vừa lòng Diễm. Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiệt được hân hạnh gần gụi thiếu nữ 17. Chàng hết mình, tận tụy phục vụ vì máu lãng mạn của chàng lại làm chàng cảm thấy yêu Diễm hơn tất cả mọi người yêu tnlớc đây đã nằm dưới bụng chàng. Vì nước lồn trinh có mùi thơm đặc biệt. Nó kẹo lại như hồ đặc. Lỗ lồn chật cái lưỡi. Hột le nhỏ như hạt đậu nhỏ. Lông lồn rậm vừa phải vv… Tiếng rên Diễm nghe tội nghiệp như con chim con lạc đàn giữa nlng già.
– Em đã mất trinh chưa hả Kiệt? Em sướng ngất hết một lần rồi. Kiệt ơi ! Mắt em mở không lên nữa. Anh đừng để em đứt hơi chết giữa chừng nghe, anh ! Mặt Diễm hồng ửng lên như trái gấc. Bao nhiêu nét khôn ngoan, kiêu sa biến mất. Bây giờ Diễm là một bé con đang say với vú mẹ:
– Em không cần anh phải là người tình trăm năm! Một giờ ngất ngây như chiều nay là cả kỹ niệm Thái Sơn đeo đẳng em suốt đời. Có phải em đang ngoại tình không? Không đâu Kiệt. Huy mới là kẻ em ngoại tình. Vì tình em là của anh ! Huy đến sau.

Kiệt nghe, thương quá, ngước nhìn mặt Diễm đang say trong cơn mê khoái lạc. Bỗng chàng đứng phắt dậy, cổi áo quần, quỳ gối lên ghế salon chỗ Diễm ngồi dựa ngửa. Chàng đưa khúc gân trắng hồng, cương cứng, bụ bẫm trủớc mặt Diễm. Cô bé cố mở mắt ra, hai tay bê của quý, nhìn trân trối như nhìn bảo vật:
– Anh. Có phải cái này đã làm mẹ và chị Hằng chết ngất đây không? Sao nó to và hì hợm quá vậy. Sao nó có thể vào lồn mẹ, lồn chị Hằng dễ như nut ngón tay? Em hôn nó nhen? Ưm, thơm quá cưng ơi ? Dài quá ! Lát nữa nó có vào trong em không? Vào, chắc em chết mất.

Diễm nói như con điên. Không đâu vào đâu. Diễm hôn cuồng mê con cặc của Kiệt. Diễm chà khuôn mặt đẹp thần sầu vào cặc Kiệt, rồi bất thình lình ngoạm vào, nút mạnh, bắt chước mẹ Diễm. Miệng nút, tay bợ hai hòn dái, nâng niu. Kiệt không dám nhìn. Chàng sợ cái đẹp và hấp dẫn của cặp môi Diễm sẽ làm chàng bắn khí ra. Nhất định chiều nay chàng phải làm cho Diễm “chết đi sống lại” ít nhất bốn năm lần. “Em không cần anh là người tình trăm năm đâu. ”

Kiệt là loại bướm lang chạ. Chàng đa tình lãng mạn. Làm tình với người đẹp nào chàng cũng say đắm, mê mệt và chấp nhận tức thì: đó là người chàng yêu nhất. Diễm mê chàng vì Diễm mê, không lời giải thích. Nàng đang ôm bú thiết tha khúc gân của Kiệt vì yêu Kiệt. Không phái muốn Kiệt là của riêng. Diễm đang bắt chước mẹ lúc bú cặc. Diễm bật khúc gân chổng lên Trời, le lưỡi liếm dưới lườn da non. Người Diễm ngây ra như say rủợu. Nàng bú cho đã những giấc mơ….

Có những đêm, học bài xong, Diễm vào tắm. Rồi cứ trần truồng như thế, nhào vào giường, đắp chăn, mộng mơ. Hình ảnh bà Hồng đụ Kiệt tơi bời trong phòng Lệ Hằng cứ tràn tới, làm Diễm ôm gối trằn trọc dỗ mãi giấc ngủ không được. Hình ảnh Kiệt đẹp trai, thân hình cân đối, cao lớn. Nhất là khúc gân cương cứng, dài thoòng, mỗi lần đâm vào lồn, là miệng bà Hồng há tang hoác ra, hú lên như chó sói há dưới ánh trăng. Diễm nghĩ chấc là sướng lắm mẹ nàng mới la gào thê thiết như thế ! Diễm lại trở mình. Chiếc gối ôm thì vô tình, vô cảm. Nó không giúp được gì cho Diễm đở thèm khúc gân dễ thương của Kiệt. Nên Diễm nằm ngữa ra, nhìn vào bóng đêm gọi nhỏ: Kiệt ơi, em thèm anh. Đến với em !
Bàn tay Diễm xoa hai trái vú, xoa xuống bụng, bắp vế. Cuối cùng, xoa lên chòm lông mọc lưa thưa trên mu lồn. Diem thấy Kiệt rõ ràng hơn. Hình như Kiệt đang nầm cạnh nàng. Kiệt chà nhẹ đầu cặc vào khe lồn của nàng. Ngón tay Diễm đang làm việc đó, để nàng cứ nhắm mắt tha hồ mộng mơ và gọi: “Anh ơi anh chà như thế làm cho em thèm đụ hơn thôi. Anh có thấy nước em ứa ra đó không? “Yêu ” em một tý được không? Thèm chết đi được. Đó Kiệt, đâm cặc chàng vào em. Đó, đụ em đi, cho tới sáng, cho tới ngàn năm ? ” Và ngón tay Diễm, chỉ một ngón, lần.
vào âm đạo mà nàng gọi đó là cặc của Kiệt. . .

Ngón tay quậy miệng lồn, đút vào ngoáy trong xa….Miệng Diễm toàn gọi tên Kiệt và Kiệt ? Diễm sướng với ngón tay của chính mình. Vẫn để ngón tay trong lồn, Diễm nằm sấp xuống, hẩy mông nắc xuống, mồm la thê thảm. Diễm ghen với mẹ, với chị. Diễm manh tâm, một ngày, sẽ riêng chiếm Kiệt. Tách Kiệt ra khỏi hai người đàn bà thân thiết nhất của nàng. Và, chiều nay, mộng đó đang giàn ra cảnh thật. Hai tay Diễm đang nâng niu cặc Kiệt. Miệng Diễm đang độc quyền ngoạm vào nút mạnh, thật mạnh, làm cho Kiệt phải quên hai người kia đi, chỉ còn yêu có
Diễm. Diễm đang say máu ngà. Tóc nàng phủ lòa xòa trước mặt. Mồ hơi vã ra khắp người. Hai trái vú dễ thương ướt đẵm, bóng lộn nhờ mồ hôi và bóng trời chiều đang xuống thấp.

Kiệt cắn môi dưới, ngửa mặt lên trần nhà, chịu trận. Không phải kỹ thuật bú của Diễm đã làm chàng tê tái Mà vì Diễm còn trẻ quá. Đứa con nít mới lớn. Và đó là con của người yêu chàng. Chàng đã đụ bà Hồng, rồi bây giờ đụ luôn con gái bà. Không khí loạn luân đó làm chàng sướng. Giống như leo núi là nguy hiểm, mà vẫn có những người ham mê nó hơn cả người yêu. Cuộc đởi vẫn có những điều không ai giải thích nổi. Cũng như hễ có chiến tranh là có cheat chóc, sụp đổ. Thế mà cả thế giới, có không biết bao quốc gia đang chuẩn bị chiến tranh, bằng cách chế khí giới, mua khí giới, gây chiến v. v…

Diễm thôi không bú nữa, nằm dài trên sofa, kéo Kiệt nằm theo trên người nàng. Nàng bưng mặt Kiệt để ngắm hết cái đẹp trai, duyên dáng của Kiệt, và nói:
– Em đã sẵn sàng. Je suls prête ! Phút thiêng liêng em từng chờ suốt cả năm. Anh có bằng lòng cho em không?
Kiệt cũng bưng mặt Diễm để ngắm cho hết cái đẹp của bông hoa vừa nở, chàng gật đầu:
– Anh cũng sẵn sàng. Em muốn cho nó vào lúc nào cũng được.

Diễm đưa tay xuống, cầm cặc Kiệt, đưa ngay vào lỗ lỗn. Kiệt ấn nhẹ xuống. Diễm buông tay. Của quý xông vào rất êm. Một trời bão nỗi bừng dậy. Lần đầu tiên, Diễm hưởng phút thần tiên. Quả đúng như Diễm ước mơ. Cái sướng mê man đang lan tỏa khắp châu thân. Người Diễm rung mạnh. Nàng ngậm vào môi Kiệt cho mồm không la lên cuồng bạo như mẹ nàng vẫn làm. Lông dái và lông lồn đang sát rạc vào nhau. Ướt nhòe nhoẹt. Cả hai đụ thần sầu. Ngoài kia, nắng chiều dần xuống. Bờ ‘sông Hàng Xanh gió thổi lạnh. Những tàu lá dừa tiu ríu bay theo gió….

VN88

Viết một bình luận