VN88 VN88

Tôi đang bú liếm cái mông đít tròn cứng của Phúc thật mạnh

Phúc ở với tôi chỉ được có một đêm. Một đêm đầy tình tự yêu đương. Sáng mai đây, Phúc phải lên đường đi show diễn ở xa, và phải đi quay ngoại cảnh, chụp hình cho bìa CD sắp tới, nên tôi không muốn làm phiền “xác thịt” với Phúc nữa, cứ để cho em ngủ yên, rồi còn có sức mà tận tuỵ với nghiệp dỹ. Tôi rời khỏi khách sạn hào hoa phóng nhã này, theo lời mời của Phúc về trú tạm ở ngôi dinh thự của ba mẹ Phúc xây nên, vì nơi này còn phòng trống, vả lại ba mẹ Phúc đã du ngoạn sang Úc châu hơn tháng nữa mới về, còn Phúc thì bận việc đi show, nên không còn ai ở trong cái dinh thự to lớn thế này. Sáng hôm đó, tôi theo Phúc về nhà, ngôi nhà to lớn chiếm hơn gần một mẫu đất rộng gần giáp ranh Sài Gòn và Thủ Ðức. Kiến trúc xây nhà theo kiểu Tây thật quá khang trang so với mức sống của dân Sài Gòn. Xe lăn bánh vào cổng, có một người đàn ông tóc bạc, già nua ra mở cổng dinh thự sang trọng đó, xe chầm chậm chạy vào sân đậu rộng thênh thanh với nhiều cây cảnh trồng chung quanh, lại có cả hòn non bộ, thác nước đỗ dập tiếng nghe tợ như thật trong rừng sâu vậy. Ngôi dinh thự cao ba tầng này ba mẹ Phúc mới xây hơn một năm nay, theo lời kể lại qua lời liên lạc bằng điện thoại của tôi và Phúc trước khi tôi về Sài Gòn. Phúc cho người mang hành lý tôi lên tận lầu ba. Nơi đây có hai phòng riêng dành cho khách và lối thang xoắn ốc dẫn lên sân thượng, một nơi mát mẽ, trồng nhiều hoa trái và cây bonsai trong chậu kiểng rất đắt tiền. Tôi và Phúc ngồi ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm trên bộ bàn ghế đá mát rượi, thả khói thuốc bay vẫn vơ rồi dõi mắt trông theo những cánh diều tuổi thơ đang bay lơ đãng…Sắp xếp cho tôi nơi ăn chốn ở thật chu toàn, Phúc dẫn tôi đi quanh khắp dinh thự xem các phòng cùng cách thức trưng bày trong nhà. Sau cùng là…Phúc dẫn tôi vào căn phòng riêng của Phúc. Căn phòng lộng lẫy quá, sang trọng quá, một chiếc giường trãi khăn màu hồng nhạt, nằm giữa căng phòng đầy tiện nghi khác chi ở một xứ văn minh hay những khách sạn sang trọng của thành phố Las Vegas. Tôi rất vui khi Phúc có một cuộc sống vinh hoa như thế này. Căn phòng của Phúc như ấm lại, khi hai chúng tôi nằm tựa sát bên nhau trên chiếc giường thơm tho quyện tình luyến dục. Hôn nhau miệt mài, ăn cháo lưỡi cũng đã quá là no bụng. Phúc cùng tôi xuống phòng ăn dùng bữa tối, sẵn tiện Phúc giới thiệu tôi với chị giúp việc, để cho tôi thêm tự nhiên trong lúc Phúc vắng nhà. Ăn uống qua loa, tôi và Phúc trở lên sân thượng ngồi ngắm mây trăng, Phúc mở cho tôi nghe những ca khúc Phúc mới thu âm, những tình khúc trữ tình còn phải cần tập luyện, lúc lên cao note nhạc ngân còn hột, lúc xuống note thấp ở đoạn giữa còn hơi phô, Phúc cần phải ray rứt thêm ở đoạn cuối lúc nhạc fade out thế nào? v.v…

Ðêm đã xuống lạnh, không khí ngoại ô có khác hơn trong thành phố Sài Gòn mù mịt khói xăng xe, trời đêm tỉnh mịch, hai chúng tôi đưa nhau về phòng ngủ. Phúc chưa muốn xa lìa một gót chân khỏi tôi, nên hai đứa hú hí trong phòng ngủ của tôi. Tôi soạn valise vì còn nhiều quà cho Phúc lắm. Tôi muốn làm đẹp cho Phúc chẳng những Phúc đẹp cho đời, cho người và cho chính tôi…

Sáng hôm tỉnh giấc, nhìn quanh căn phòng trống đi bóng dáng thân thương của Phúc ôm ấp tôi ngủ khò đêm qua, Phúc phải đi xa vì cái nghiệp cầm ca và theo đời cơm áo. Tôi tự nhiên khoác chiếc áo ngủ, đi lần xuống lầu qua nhà bếp tìm tách café đen buổi sáng. Chị giúp việc tiếp đón tôi thật nồng hậu và hiếu khách làm sao!!! Tôi ngồi ở sân trước nhâm nhi thưởng thức ly café với điếu thuốc lá thơm, hồn thơ thẫn nhớ nhớ về bóng hình của Phúc. Tôi ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp quanh nhà, ba mẹ Phúc có mắt thẫm mỹ quá, trồng những cây kiểng trông thơ mộng làm sao ấy! Tôi đi dạo một vòng quanh sân, bỗng mắt tôi đập vào một bóng dáng của một cậu con trai độ chừng 18 xuân xanh. Cậu mặc chiếc quần short màu xanh dương, cái áo sơ mi sọc vuông nền trắng, chân cao nghếu, mang đôi dép màu đất gốm đang đứng tưới cây trước cổng nhà. Nhìn dáng vấp người trông quá sạch mắt, tươi rói như một tép vừa lưới ở đầm lên. Tôi nuốt nước miếng thèm thuồng con mồi ngon ngọt này tuy là chưa trông thấy mặt dạng mày dài ra sao? Trời sinh tôi ra có tính như vậy: già không bỏ, nhỏ không tha. Tôi cứ dói nhìn từng cử chỉ của cậu con trai xinh trẻ đang chăm sóc vườn thượng uyển cho ngôi dinh thự, và cố tâm rằng: “thế nào ta cũng nuốt chửng con môi tươi mát này”. Bụng nghĩ thế, mạng nhện giăng bẫy sẽ bày tính trong bụng sau từng phút giây con mồi lọt vào mắt tôi. Tôi bưng dọn tách café xuống nhà bếp như ý muốn làm quen thêm với chị giúp việc trong nhà Phúc. Tôi chào hỏi chị và thẳng tính đưa chị 50 đồng USD như trả thêm thù lao cho chị dọn dẹp, giặt giũ giùm quần áo trong lúc tôi ở trọ nhà Phúc. Tôi hỏi với vẩn vài sự việc và đề cập tới cậu con trai đang tưới cây ngoài kia là ai. Nào ngờ, người con trai xinh xẩu, còn non mướt tuổi xuân ấy lại là con trai duy nhất của chị giúp việc nhà. Cậu đẹp trai, mặt mày sáng láng, khôi ngô, dáng người thanh tú như vậy lại bị câm. Tôi chạnh người một tí vì không tin điều ấy có thật, vì sao? Vì ai sinh con mà không mơ ước “xin cho con nguyên vẹn hình hài”….Từ đó tôi gọi người con trai ngẫu xinh ấy là “Cậu Câm”. Cậu Câm đẹp trai làm sao, nét mặt thật có duyên vì nụ cười lúc nào cũng nỡ trên môi, miệng cậu lún một cái đồng điếu, dù cứ ấm a ấm úng, không nói nên lời, nhưng trong đó lại có một sự thu hút khác lạ làm tôi nuôi mộng, một cái mộng dâm dục.

Trời đã gần trưa, tôi trang phục dõng bước đi ra phố, mới làm quen với cậu Câm chỉ vài giờ đồng hồ mà sao tôi lại cảm thấy như muốn yêu cậu ta quá mực. Tuy là dạo bước ra phố An Ðông thăm các gian hàng, ghé tiệm vàng của anh chị Vân Khánh tìm mua một cái khánh vàng in chữa “Trăm Năm Hạnh Phúc” để kiếng quà cho một người thân dựng vợ cho con chiều ngày mai, nhưng lòng tôi vẫn nghĩ đến cậu Câm. Lòng dục dâm của tôi không bao giờ buông tha cho những cậu con trai vừa mới trưởng thành, nhất là một đứa trẻ vừa mười tám, chưa từng biết qua “quan hệ xác thịt”, “chịt đụ” bao giờ. Và con mồi này còn ngon hơn nữa, vì nó bị câm, óc thơ dại vẫn còn hãy non nớt lắm… Còn đang tìm cách “nuốt sống” cậu Câm, tôi từ chối các cuộc tiệc rượu hân hoan mời đón của bạn bè, chỉ cố tìm cách ở nhà, cùng chai rượu XO nâng hồn lên cao mà mơ tưởng một mối tình CÂM…

Sau đêm vui với các anh chị nghệ sĩ bên đoàn cổ nhạc trình diễn show Vầng Trăng Cổ Nhạc, nghe lại điệu khúc Lý con sáo, bài Khổng Minh Toạ Lầu, khúc lâm ly ngân nốt Phụng Hoàng, trở về nhà tôi cảm thấy trống vắng vì không có độ để chịt tối nay. Tôi tìm xuống tầng nhà dưới, thì ông quản gia đang xem ti vi, cậu Câm đang ngóng nhìn vào tivi nhưng không hiểu gì hết. Mẹ nó thì đi cầm binh khiển tướng (đánh tứ sắc) ở xóm bên. Ông quản gia mê mệt vì theo dõi đá banh nên không hề để ý gì…Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi biết nói tiếng câm. Tôi ra dấu như muốn cậu Câm giúp cho tôi một việc. Tôi thông dịch lại cho gã quản gia, và ra dấu cho cậu Câm lên lầu. Cậu Câm quả thông minh thật, may cho tôi vì cậu Câm hiểu tôi. Thời nào đến giờ, tôi sang Mỹ, đã lọng cọng tiếng người, nói Ăng Lê, Mỹ đen cùng Mỹ trắng bể cả lổ tai, thế mà nay nói tiếng câm, “động từ tu quơ” mà cậu này lại hiểu. Ý định dâm dục của tôi đã vẽ ra, sẽ nhờ cậu Câm đắm bóp để có tình ý “dê xòm” cậu này. Cơ hội ít khi đến hai lần, vì con mồi béo bỡ, đẹp trai, còn trinh nguyên này lại bị câm, làm sao tôi không nuốt trững vào bụng khi con đói tình đang cào cấu ruột gan.

VN88

Viết một bình luận