Nói xong, Phúc đưa gót chân son vào phòng tắm, tôi dõi mắt trông theo dáng hình trắng muốt của Phúc mà thèm khát đến làn da thịt mát tình nồng say của em yêu. Tiếng nước chảy trong bồn như tiếng khêu dâm của đôi lứa yêu nhau đang đắm mình trong hồ nước đọng lại từ thác ghềnh cao chót vót, nhìn tấm thân trần nhộng của Phúc đang pha nước ấm cho chúng tôi tấm gội, tôi yêu quá là yêu một hình ảnh đẹp tuyệt, tôi cố ghi lại từng động tác của Phúc, tay đang khua nước, chỗng mông trắng phếu, mặt quay lại tôi với một ánh mắt thật triều mến. Một ánh mắt mời gọi ái tình, để bước chân tôi lần mò đến một ao nước tình ấm áp và quyến rũ. Phúc vẫn ngồi cạnh bên bồn nước chờ đợi tôi cùng em trầm mình vào đó. Tôi cứ đứng ngẫn người, nhìn vẽ đẹp của Phúc, tôi lặng ngắm nhìn Phúc như muốn giữ lại một bức ảnh hoạ đậm, khắc sâu trong trí nhớ. Tôi chợt tát tỉnh hồn, trở về với thực tại, Phúc âu yếm nhìn tôi và khẽ nói “em pha nước xong rồi, anh vào nằm với em đi”. Tôi không quên mở bậc cái valise, lục hành lý tìm cái chai “bath gel”, đó là một thứ xà phòng tôi mang về từ Mỹ quốc. Những giọt xà phòng sệt đặt được pha loãng vào trong nước ấm, tạo nên những bọt trắng phếu che ngập trên hai thân người chúng tôi. Tay quyện lấy tay và kỳ rửa cho nhau từ ngực, xuống bụng, xoa quanh háng và bóp vòng qua bều dái. Chất xà phòng trơn tru làm chúng tôi nhắm nghiền đôi mắt lại mà tận hưởng cái giây phút “thoải mái, thư giản” với nhau. Phúc xoa hai tay mình lên be sườn của tôi, tôi giang hai đôi tay lên cao cho Phúc lần bóp lên hai nách bằng những ngón tay ngọc ngà của em cưng. Tôi quay người lại, khòm lưng cho Phúc tắm gội thân người bằng những giọt nước ấm. Phúc dùng hai tay múc nước hoà với bọt xà phòng đỗ dốc lên lưng của tôi và xoa bóp dài theo cột sống bằng hai bàn tay mềm mại. Phúc thoa bóp lưng tôi thật sướng, nói cho cùng là “quá phê”. Tôi quay người lại, chúng tôi choàng bốn chân đan vào nhau. Mặt nhìn mặt, vừa nút lưỡi nhau, cọ háng trơn tru, vòng tay tôi ôm lấy bờ vai mộng của Phúc mà xoa bóp. Lưỡi đã khô vì đã cho nhau cạn mật tình yêu. Chúng tôi đứng dậy, xoa bóp mông nhau một lần nữa, rồi lau khô mình trần cho nhau. Tôi dìu tay Phúc, bước chân ra khỏi bồn tắm. Tôi bảo Phúc nhắm mắt lại vì tôi có một món quà cho Phúc. Phúc vui sướng, lòng nôn nao không biết sự bất ngờ mà tôi dành cho em là cái gì đây? Phúc nhắm mắt thật kín, tôi chậm khăn cho thân người em khô ráo. Tôi yêu thân người quyện dục ái tình của Phúc quá. Tôi khẽ hôn lên làn da thơm phức của Phúc, rồi nhẹ chân bước ra khỏi phòng tắm, lấy bộ quần áo mới mà tôi mua làm quà cho Phúc, hai tay tôi nâng bộ quần áo và bảo Phúc mở mắt ra. Phúc mở choàng mắt, đón nhìn sự ngạc nhiên thú vị đó, Phúc vui mừng thích thú lắm, ngắm nhìn bộ áo quần mới toanh còn thơm mùi vải, Phúc chầm vào môi tôi một cái “chút” thay cho lời “thank you anh”. Phúc như một đứa trẻ thơ được may áo mới vào ngày Tết, chạy tung tăng vào trước cái kiếng, ngắm ngía thân hình nõn nà và yếm người vào quần áo. Tôi áp người mình vào Phúc, vòng tay ôm ngang bụng, hôn lên cổ Phúc, rồi nhìn vào kiếng khẽ nói: “Em thích không? hiệu đồ này ít khi tìm thấy ở Việt Nam, anh tìm mua cho được để tặng em đó”. Phúc quỳ xuống hôn nựng lên cu lên dái tôi khẽ ngước mặt lên nói: “Em thích lắm”. Phúc đặt bộ đồ xuống ghế, tôi hàm ý biết ngay, nên tôi mặc đồ vào cho em yêu. Từ chiếc quần lót màu xanh lợt, em Phúc thò từng chân xỏ ống vào quần Jeans AX, chưa vội kéo phọt mô tuya vì chờ Phúc lộn tròng cái áo thun trắng vào người rồi đóng thùng cũng không vội. Tôi đóng thùng cho em, trước khi kéo zipper lên, tôi không quên móc con cu nằm gọn trong quần xì líp ra mà bú một cái, rồi nhốt nó vào đó. Mới bú có một cái, sụt sụt cu em, thì thằng bé lại ngóc đầu chỉ điểm vào mặt tôi. Thôi nhé, đi ăn cái đã, ngủ ngon nhé ngoan, tối nay mình còn hành xác thịt nhau nữa mà. Phúc trông đẹp, sáng mắt, sang đẹp hẳn ra trong bộ đồ “día” tôi vừa tặng. Chưa hết, tôi soạn valise, trao thêm cho Phúc đôi giày “cáo cạnh” hiệu Gucci. Phúc sang đẹp lại càng sang đẹp hơn khi “bảnh bao” trong một trang phục “có một không hai” ở đất Sài Gòn này. Tôi cũng đã thay đồ xong, cùng nhau thoa lên ngấn cổ mùi nước hoa “Chanél number five”, hôn nhau một cái rồi cùng nhau tìm chiếc taxi dạo phố trong buổi chiều tà đến đường Tú Xương ăn tối.
*
* *
“Theo em xuống phố chiều nay
Ðang còn chất ngất cơn say”
Thưởng thức mùi vị thơm ngon của bữa ăn tối, chúng tôi dạo bước quanh con phố nhỏ, gần ở góc đèn xanh đèn đỏ của Sài Gòn, tôi chợt thấy một xe bán bong bóng. Những bong bóng xanh vàng đủ màu sắc đang bay tung tăng trong làn gió nhiệt đới, dòm thấy ông bán hàng gầy gò, ốm yếu ho hen đang thổi rao hàng bằng cái bong bóng hồng hồng xinh xinh. Ông thổi hơi vào cái ống trúc chuốt đuôi, nhét vào đó là cái lá trúc vàng óng, ông thổi hơi từ cái ống trúc thanh thanh cho bong bóng đầy hơi, rồi hơi từ chiếc bong bóng xì ra, làm cho chiếc kèn kêu lên “tè te” . Một món đồ chơi thật giản dị, như thu hút biết bao nhiêu trẻ thơ đòi muốn cho bằng được. Tôi ngậm ngùi dừng bước, mua hộ ông ít cái bong bóng kèn như cố nuôi lại một thời thơ ấu đã qua. Tôi cho ông trọn tờ giấy xanh 20 chục đô la, cầm lấy mấy cái bong bóng xẹp hơi và mấy cây kèn trúc chờ về đến phòng sẽ bày trò “thổi bong bóng” cho Phúc đã yêu tôi, càng yêu tôi thêm nữa, vì trò chơi “bí hiểm” mà tôi sắp bày ra…