Chà, nói đến đoạn đáng sợ nhất rồi. Ok, Billy…Chỉ là một cuốn tập thôi mà. Đâu có ai đọc được đâu, đúng không? Ok…đây, đây…Mình là gay. GAY! Mình bú cu và thích cu! Thở dài…Trời đất ơi, không thể tin được mình lại đi viết những câu kinh như vậy vào đây! Nhưng mình đã hứa với bản thân là sẽ không gôm xóa gì hết trong này, với lại mình sẽ không ngừng viết cho đến khi nào hết cuốn tập thì thôi. Thành ra nói tiếp. Đây là lần đầu tiên mình viết cái từ này. “Gay”… Nghe sao thấy dơ dáy quá. Không ai biết, chỉ mình mình thôi, mà mình cũng ước được trở lại làm con nít để khỏi phải biết. Chấp nhận chuyện này thật khổ. Có vài đứa con gái nghĩ mình dễ thương, nhưng tụi nó chỉ tốn thời gian vô ích. Không phải mình không thích tụi nó, chỉ có điều con gái không kích thích mình được như con trai. Ví dụ như cảnh Jamie Cross ở trong phòng tắm! Trời ơi, phải chi con được nói chuyện với cậu ấy một lần, một lần thôi! Jamie tuyệt vời lắm, cậu là nguyên do vì sao đồng tính luyến ái tồn tại trên cõi đời này! Để cho tụi con trai thấy được cậu hấp dẫn cỡ nào! Mắt cậu trông đẹpppp lắm! Cả môi nữa! Mọi thứ…Nếu trên đời này có một đứa con trai mà mình phải hy sinh cuộc sống cho thì chắc chắn đó phải là Jamie Cross.
Thôi được rồi, bây giờ mình sắp phải đi. Mình sẽ giấu quyển nhật kí này trong mớ giấy tập lộn xộn dưới gầm giường. Đó là chỗ bí mật mình biết mà ngay chính mẹ mình cũng không tìm ra. Mẹ mình nhiều chuyện lắm! Gặp lại sau vậy, nhật kí! Bảo trọng!
Billy
Ngày 20 tháng 3
Mình cứ tưởng là hôm nay mình sẽ có đủ can đảm để đem cuốn nhật kí này vào trường nhưng lại không làm được. Chỉ nghĩ đến chuyện có người khác đọc được thôi là cũng quá sức chịu đựng của mình rồi. Mình có thể hình dung được cảnh một đứa nào đó giựt lấy cuốn tập, đọc lớn lên cho cả lớp nghe, trong khi mình cố gắng giựt lại từ tay nó. Mình sẽ không bao giờ sống sót nổi cảnh đó. Cho nên mình để nó ở nhà, đợi đến khi đi học về rồi mới viết. Ngày mai mình sẽ đem nó theo. Mình hứa mà! (Ngéo tay!). Hahaha, giờ mình lại đi nói xạo với cuốn nhật kí của chính mình. Chẳng biết mấy người bị tâm thần có bắt đầu điên kiểu như vậy không?
Bữa nay cũng không có gì đặc biệt. Jimmy lặp đi lặp lại câu chuyện hài của nó đến mười mấy lần trong phòng tập thể dục, nhưng vẫn chẳng thấy có gì đáng cười. Melissa lại được điểm A bài kiểm tra đại số, làm cho cả lớp không ai được nâng điểm hết. Grrr! Phải chi bữa nào mình nhét tài liệu vào người nó, để nó hết le lói. Mà sao nó cũng không màn cái nhìn ganh tị của người khác. Chắc là mỗi người có cái khiếu riêng… Oh…Bữa nay mình lại thấy Brandon trong thư viện. Thở dài… Ok, được rồi, chỉ có trong này mình mới nói thật được thôi, thành ra mình cũng nên nói sơ về Brandon một chút. Nhưng cũng phải đính chính là không phải là mình yêu Brandon hay gì hết, đa phần là vì con tim mình sẽ luôn thuộc về người con trai đẹp trai hấp dẫn không chối cãi được Jamie Cross! Kiss kiss kiss! Trời ơi, đẹp trai quá! (Chùi nước miếng, hình như hơi bị giống con gái hay là gay một chút… Sorry! Hehehe!). Mà Brandon cũng dễ thương lắm, lại hiền lành nữa. Không biết có bao giờ cậu ấy bắt gặp mình lâu lâu đắm đuối nhìn cậu không nhỉ? Tóc cậu màu nâu nhạt, mắt to, màu nâu đỏ. Giống như mắt nai vậy. Cậu ấy cũng khá cao, người thon, mềm, nói chung là … dễ thương. Cậu thì ngồi trong thư viện làm bài tập gì đó, còn mình thì…ngồi ngắm cậu được một lát. Mà, dâm tặc như mình, mình nghía luôn cả mông cậu. Mà bạn biết không, khi ai đó đang ngồi, bạn có thể thấy được đường cong của mông họ ngay nơi mông họ tiếp xúc với ghế? Đúng rồi…Nó đó…Thở dài…Đường cong của Brandon trông được lắm. Mình học chung môn khoa học với Brandon, nhưng tụi mình không có nói chuyện gì nhiều. Mình nghĩ chắc cũng không sao, tại vì trường học chỉ mới bắt đầu được chừng một tháng thôi. Nhưng cũng tốt nếu mình có dịp bắt chuyện với cậu ấy. Theo kiểu bạn bè thôi, hiểu không?