Từ lúc về nhà chồng đến nay nàng chưa bao giờ mở miệng nói một tiếng với Khu. Bỗng nhiên nàng mở miệng làm cho Khu thấy hạnh phúc vô cùng. Hai tiếng “cám ơn” đó đối với chàng còn mạnh hơn tiếng “em yêu anh” nữa. Kể từ ngày hôm đó Khu hay trở về ăn trưa cùng với Mận, tuy họ vẫn không nói lời nào nhưng trong ánh mắt của họ tràn trề tình yêu thương. Đêm đêm họ vẫn ngũ chung, nhưng khoảng cách thì lúc nào cũng có. Mận vẫn còn khép nép. Đã sáu tháng rồi chớ ít gì.
Tiếng kót két của cánh cửa phá tan âm thanh tỉnh mịt trong đêm tối. Trong bóng đêm lờ mờ phát ra từ vầng trăng, một cái bóng len lén bước tới trước giường đưa cái đầu thù lù nhìn xuyên qua mùng. Người đàn bà nằm trong mùng say sưa trong giấc điệp, khuôn mặt xinh như hoa, mái tóc bồng bềnh xõa lơ hai bên má. Hơi thở đều hòa, làm cặp ngực lên xuống đều đặn. Một cút áo đã sứt đi từ đời nào kín kín mở mở một bầu vú trắng nõn nà căn tròn. Cái đầu thù lù đó đẩy tới sát bên để trông cho rỏ bộ ngực đang thoi thớp theo nhịp thở. Bỗng người đàn bà trở mình xoay lưng vô vách, đưa cái eo thon thon trắng ngần và cái mông tròn trịa tràn đầy sức sống về phía cái bóng đen đó. Cái bóng đen đó đứng thêm một hồi rồi len lén bước đi. Tiếng kót két lại vang lên trong bầu không khí tỉnh mịt. Cái bóng đen đó chính là ông Bảy người đàn bà đó chính là Mận. Không biết từ lúc nào thì ông Bảy bắt đầu để ý tới Mận. Ông thường hay nhìn chăm chăm và bộ ngực của nàng nhưng nàng nào có hay biết. Ông không còn ăn nói thô lỗ như trước nữa mà có phần dịu dàng. Đêm nào cũng vậy vừa lúc vợ chồng Khu và Mận vừa bước vào cửa phòng thì ông cũng đứng phía sau cánh cửa phòng để nghe ngóng. Rồi đêm khuya ông hay lẻn vào phòng để ngắm nhìn cơ thể của Mận. Đã hai tuần qua đêm nào cũng thế, ông cũng đều nghe ngóng rình mò hai vợ chồng. Cuối cùng ông đi đến một kết luận là Mận và Khu vẫn còn là trong trắng. Ông bỗng quyết định làm một điều gì đó mà thấy hai mắt ổng sáng lên rồi nheo lại một cách nham hiểm.
Ngày hôm đó như thường lệ, sáng sớm Khu ra đồng cày cuốc, Mận lại tất bật với công việc cực nhọc hàng ngày. Đến trưa, Khu trở về cơm nước với vợ như thường lệ rồi lại vác cuốc đi. Ông Bảy thình lình trở về nhà, khác với mọi hôm lần này ông tỉnh táo không có một chút men rượu trong người. Ông bước vào nhà mình một cách rón rén như ăn trộm. Mận đang khom lưng quét tro trấu ở nhà bếp không để ý tới có người vừa bước vô nhà. Ông Bảy bước nhẹ nhàng tới cách nàng khoảng năm bước chân thì đứng lại ngắm ngía. Cặp mắt của ông như dán trên cặp mông tròn trịa đội căng trong cái quần xa-teng đen không có lằn gân của quần lót vì xưa nay Mận nhà nghèo đâu co tiền mua. Hai cánh tay trắng nõn nà. Ông Bảy thấy vài sợi lông măng nhen nhúm ngay nách. Trời bên ngoài nắng chang chang oi bức, nhưng có lẻ không bằng cái nóng và oi bức trong lòng ông Bảy ngay bây giờ. Ông bước tới thêm ba bước nữa định ôm chầm lấy Mận. Dường như có giác thứ sáu nên nàng quay phắt lại: – Ủa, Tía ! Tía mới về.
– Hừm, Tía mới về – ông Bảy bình tỉnh trở lại.
– Tía sau hôm nay về sớm.
– À, Tía bị bệnh trong người thấy uể oải nên định về phòng nghĩ cho khỏe.
– Vậy Tía về phòng nghĩ đi !
Ông Bảy bước đi vài bước về phía phòng mình, rồi chợt dừng bước đứng ngẫm nghĩ.
– Chuyện gì vậy tía – Mận hỏi.
– Con vào phòng đấm bóp cho tía, mau nhe !- Ông Bảy nói như ra lệnh.
Nói xong ông Bảy bước đi vào phòng, Mận như hiểu ý, lui cui ra sau nhà tắm. Mỗi lần nàng đấm bóp cho ông là ông bắt nàng phải tắm rữa sạch sẽ thì mới chịu.Nàng xối những ca nước mát lên thân thể. Tro trấu theo những đường rãnh của thân thể trôi xuống. Nàng vén tóc lên vắt tóc cho thật khô, vói lấy cái khăn máng trên sào quần lao vội thân thể, rồi lật đật đi lên nhà trên tới phòng ông Bảy.
– Tía ơi ! – Nàng kêu nho nhỏ.
Thấy không có tiếng trả lời nàng đẩy cửa bước vào. Ông Bảy như đã nằm sấp chờ sẵn. Như thường lệ, nàng phủi chân cho sạch cát bụi rồi nhích tới sát người ông. Nàng bắt đầu đấm bóp nhè nhẹ lên khắp lưng của ông. Ông Bảy nằm im không nói tiếng nào ra hiệu cho nàng bóp hai bả vai và cổ cho ông. Được mười phút ông bảo nàng bóp đùi rồi bóp bắp chuối cho ông. Ông bắt đầu than đau khớp khắp mình mẩy. Ông rên lên hì hì làm Mận càng ra tay bóp cho ông thoải mái. Trời ban trưa nóng bức nên phút chốc thôi thì mồ hôi Mận ra như tấm đầy cả trán và ướt cả áo. Ông Bảy lại kêu nàng dẫm chân nhè nhẹ ngay thắt lưng. Được một lát, ông than chóng mặt nhức đầu muốn nàng cạo gió. Không đợi Mận, ông tự tay cởi áo ra. Mận lấy dầu và bắt đầu cạo gió trên lưng của ông. Nàng cạo hết lưng, thì ông bảy bảo nàng cạo phía trước ngực, cạo phía trước ngực xong, ông bảo cạo hai bên đùi rồi tự động cởi quần dài để chừa lại cái quần tà lỏn, nàng cũng cạo hai đùi xong thì ông bảo nàng bóp đùi cho ông. Ông nằm ngữa dang hai đùi rộng ra cho nàng xoa bóp. Cái gì đó bên dưới lớp quần đùi từ từ trở dậy. Mận ngạc nhiên lắm, nhưng cũng chẳng nói năng gì mà tiếp tục xoa bóp. Một lát sau ông Bảy than đau bụng nhờ nàng xoa dầu hộ ngay rúng. Nàng đang xoa xoa thì bất thần ông run lên bần bật co giật chân tay, hai mắt ông chớp chớp liên hồi. Mận hoãng sợ toát mồ hôi lạnh :