Đêm đó ông tìm vài trái chuối ăn lót dạ rồi mang mã tấu vào phòng đóng kín lại. Ông thắp sáng tất cả các ngọn đèn mà ông có. Rồi ông cầm cây mã tấu lên giường nằm. Ông trằn trọc hoài mà chẳng ngủ mặc dù sáng nay ông quần quật mệt mõi để hạ cây mận. Đúng mười hai giờ khuya, tiếng gió ngoài sau vườn bắt đầu hú mỗi ngày một lớn hơn.
Ông bắt đầu sợ. Tay nắm chặt cây mã tấu, mắt nhắm chặt đưa tai nghe ngóng. Một tiếng đồng hồ sau không có gì khác lạ, ông lơi lõng tay cán mã tấu, ngã người định ngủ thì bỗng ông nghe một tiếng “bịt” trên nóc nhà. Ông mở mắt đưa tai nghe ngóng. Ông chẳng nghe được gì kế tiếp nên nhủ thầm là không có gì. Bỗng tiếng mèo kêu “meo meo.o..o” như ai oán ai than thật rùn rợn trong đêm khuya. Ông bắt đầu nỗi da gà. Ông lại nghe tiếng ai đó đào bới sau vườn. Tiếng cuốc đất, rồi tiếng xúc đất, rồi tiếng chặt của búa rìu vào thân cây nghe “bình” rồi “bịt”. Ông lại nắm chặt tay cán hơn, mồ hôi rịn ướt cả lưng. Ông liếc mắt nhìn lên trần nhà dõi theo tiếng bước chân của ai đó trên mái tôn. Rồi bỗng tiếng cào cửa kọt kẹt ngoài cửa sổ. Ông sợ sệt đứng sát vách tường, hai chân run run lần mò như tìm chỗ nương náu kín đáo hơn, một tay ông vói kiếm bông gòn để bịt lỗ tai át đi những âm thanh rùn rợn bên ngoài. Cái cửa sổ bỗng mở tung ra, theo phản xạ tự nhiên ông quay phắt lại hướng nhìn về phía cửa sổ. Một cảnh tượng thật khủng khiếp. Ông thấy từ trên mái nhà ném xuống một vật gì đó trông giống như cái chân người, rồi một cái chân nữa, rồi một cái tay, rồi một cái tay nữa cứ từ từ lướt ngang trước mặt ông trước khi rớt xuống đất tạo nên âm thanh “bịt… bịt”. Rồi một thân hình rớt xuống, rồi cuối cùng cái đầu lâu tóc tai bù xù đầy máu me. Ông lui lui vài bước tựa vào cái tủ quần áo đứng như trời trồng mắt vẫn hướng về phía cửa sổ. Bỗng ông thấy xuất hiện trước cửa sổ là một người đàn bà trần truồng đầy máu me, mặt trắng bệt đưa mắt nhìn ổng.
– Là con Mận…
Ông chỉ kịp kêu lên có ba tiếng thì ngồi bẹp xuống đất ngất xĩu.
Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy thấy ông đang nằm dưới đất, liếc nhìn về hướng cửa sổ thì ông thấy cửa sổ vẫn đóng kín. Mọi vật như bình thường. Ông thì thầm : “Chả lẽ mình bị ác mộng”, nhưng tại sao mình lại ở dưới đất ?”. Đợi mặt trời ló dạng, ông mặc vội quần áo rồi hướng về xóm trên đi một mạch. Ông đi tới một căn nhà cũ kỹ nằm xây lưng phía sau nghĩa địa:
– Thầy Năm…-ông la lớn.
– Ai đó – Giọng một người đàn bà từ trong vọng ra.
– Tôi đây, ông Bảy ở xóm dưới nè.
– Có chuyện gì hôn ?-người đàn bà vẫn cái giọng đục ngầu cất lên.
– Có chứ, hôm nay định nhờ thầy làm phép cúng bái giùm, dạo này gặp phải đồ dơ nên ăn ngủ chẳng ngon.
– Chuyện sao cà… ?
Thì ra thầy Năm chính là người đàn bà vừa rồi lên tiếng. Nghe đồn là thầy Năm được cô hồn các đản ở phía sau nghĩa địa giúp đỡ nên linh thiêng lắm, bói đâu trúng đó. Thầy cũng có nhiều phép thuật trừ ma diệt quỷ nên yêu ma nào lộng hành đều phải ngán thầy. Tiếng tăm thầy Năm ai ở Rạch Giá mà không biết tới!
Sau một hồi trò truyện với ông Bảy thì thầy Năm kết luận:
– Như vậy là nhà ông có quỷ rồi, đây không còn là ma nữa, nếu là ma thì chỉ phá phách đồ vật và hù người chút đỉnh chớ không có như quỷ. Quỷ thì cố tình là cho con người phải toi mạng.
Ông Bảy bỗng rùn mình, toàn thân nổi gai ốc. Thầy Năm hốp một miếng nước rồi nói tiếp:
– Quỷ nó có phép thuật cao cường, thường thì người chết thì thành ma, nếu chết oan ức thì sẽ thành quỷ, còn chết oan ức do bị giết thì thành quỷ dữ, nghe ông nói thì đây có thể là con quỷ cái. Tôi không biết rõ (vừa nói bà vừa bấm quẻ ngay đầu ngón tay), nhưng theo tôi đoán con quỷ này bị người ta hiếp dâm nên rất ác độc. Nếu con quỷ này bụng đang mang dạ chữa thì càng khó. Vậy ông có biết điều đó ?
– À, tôi nghĩ nó không có chữa đâu – Ông Bảy trả lời.
– Vậy thì may cho ông, nếu nó có chữa thì tôi không giúp gì được cho ông đâu.
Ông Bảy thở phào nhẹ nhỏm vì nghĩ rằng Mận không có mang với ổng đâu. Thầy Năm đưa một gói nho nhỏ vào tay ông Bảy rồi dặn dò :
– Đây là than thuốc uống để định thần. Còn đây là mấy lá bùa ông dán khắp nhà đi. Tôi nói trước ông chỉ an toàn khi nào ông còn ở trong nhà thôi, nếu ông bước ra ngoài trong đêm khuya thì tôi không chịu trách nhiệm.