Tôi đã không gặp Thanh được 1 tháng 8 ngày. Trong suốt một tháng qua dù Tôi đã cố quên Thanh. Cố không nhớ đến cái kiểu cười nửa miệng của Thanh, cái kiểu Thanh lườm Tôi trong rất duyên mỗi khi bị Tôi trêu tức. Nhớ cái lần Tôi nhìn Thanh bằng ánh mắt cảm phục khi Thanh sửa hộ Tôi cái tủ lạnh bị chuột cắt đứt sợi dây gì đó làm tủ lạnh không chạy được, nhìn Thanh lúc ấy trông duyên chết đi được. Nhớ cả món quà sinh nhật đầu tiên Thanh tặng Tôi đó là bộ đôi VCD “The best of Madonna”, tuyển tập tất cả các video của Madonna từ những cái xa xưa nhất như “Lucky star” cho đến video ma quái “Bedtime story” rồi “Ray of light”… và gần đây nhất là video Tôing bỏng “Hollywood”. Chưa hết Thanh còn bonus thêm cho Tôi đoạn băng thu từ DTH màn biểu diễn của Madonna với Britney và Christina tại VMA03. Khỏi phải nói, Tôi sướng phát điên lên như thế nào, bởi Tôi thần tượng Madonna. Nên dù Tôi đã mua tất cả các Madonna có tại Việt Nam cũng không thể sưu tầm được tất cả các video của Madonna mà thường là chỉ có những video nổi tiếng nhất của cô như “Like a virgin”, “La is la bonita”….đại loại thế thôi. Và để có được cái đĩa đó Thanh đã phải cất công theo ông anh sang Trung Quốc lấy hàng mới mua được cái đĩa đó với giá mấy nhân dân tệ đấy. Và Tôi còn nhớ cả cái lần hai đứa ngắm mặt trời mọc hôm đi thực tế ở Hải Phòng ở trường nữa…..Tôi đã cố quên Thanh nhưng vẫn không thể nào gạt Thanh ra khỏi tâm tưởng của Tôi. Nếu Tôi đang bận làm tình nguyện viên ở CLB khát vọng ánh sáng hay là làm gia sư hay là làm việc nhà thì thôi còn lúc rỗi như là lúc này đây khi Tôi đang ngồi hóng gió trên sân thượng chờ chị Lan ở cùng phòng đi làm ca đêm thì Tôi lại nhớ Thanh đến cồn cào ruột gan. Tôi đang tự hỏi không biết Thanh đang làm gì, không biết có nghĩ đến Tôi, không biết có nhớ đến Tôi không?
Và đương nhiên tôi nhớ nhất là những lúc tôi và Thanh đụ nhau. Nhớ cái cách Thanh hôn tôi, nhìn tôi một cách đầy âu yếm ở sân bay ngày anh ấy ra đi. Nhớ đến cái ngày cuối cùng chúng tôi dành cho tôi. Tôi thò tay và quần nghịch ngợm thằng nhóc của tôi để nhớ lại cái cảm giác lần đầu tiên Thanh chạm vào cu tôi trong cái đêm hôm đó. Và kể từ đó tôi biết mình đã thuộc về Thanh. Nhưng khổ nỗi một bàn tay xa lạ chạm vào cu mình vẫn có cảm giác khác lạ hơn nhiều so với tự tay mình sờ nắn cu mình. Tôi nhớ, nhớ Thanh nhiều lắm. Không biết bao giờ tôi mới gặp lại Thanh đây.
Trong khi tôi đang ngập ngụa trong nỗi nhớ Thanh thì bị mẹ tôi gọi xuống đi cuốn bèo gấu áo cho khách. Ở Việt Nam, mấy năm nay có mốt cuốn gấu tay, gấu áo và cả cổ thành những cái hình xoăn như bánh gatô sinh nhật ấy trông rất đẹp. Đương nhiên chỉ có vải chun hoặc vải mỏng thì mới cuốn được thôi. Tôi đi làm cái này cho mẹ tôi nhiều lần rồi.
Mẹ tôi dặn:
– Đi nhanh nhé đừng la cà đấy, giờ này muộn rồi không khéo họ nghỉ rồi ấy. Làm gấp nhé. Sáng sớm mai khách đến lấy đấy
Trên đường đi, tôi lại nhớ đến Quang chàng thợ cuốn bèo ở quán đó. Thực ra mấy hôm nay khi tôi đang buồn vì nhớ Thanh thì tôi hay bắt chuyện với Quang để đỡ buồn. Quang rất vui tính, thoải mái và đương nhiên là đẹp trai. Quang trắng trẻo, đẹp trai theo kiểu bột bột công tử chứ không “sương gió biên thùy” như Thanh. Dù sao những lúc buồn như thế này có người đến nói chuyện cũng đỡ buồn đi.
Tôi đến nơi thì tôi thấy quán đã đóng cửa. Tôi thất vọng định về lòng hơi bực vì mất công ra tận đây mà không được việc. Nhưng tôi nhìn thấy trong nhà còn ánh đèn. Tôi đoán chắc còn có người ở trong phòng. Tôi đi ra cửa sau đẩy cửa một cái thì đúng là Quang còn ở đó đang cố may xong cái gì đó. Tôi bước vào và buông lời hỏi thăm đồng thời khép cửa lại:
– Thế chưa về à? Anh chăm thế!
– Thôi, không làm nữa đâu, muộn rồi. Đang làm cố nốt cái áo này rồi còn về. Mai làm nhé!
– Thôi mà, làm giúp em đi “bác”. Sáng sớm mai họ đến lấy rồi. “Bác” làm giúp em đi rồi thì “Bác” muốn làm gì em thì làm, em chiều “Bác” hết, he he he!
– Thô bỉ!!!