Chúng tôi lại làm cái việc mà khi đụ xong người ta vẫn làm. Ba ông đàn ông, 2 người Việt Nam, một người Mỹ tồng ngồng đứng tắm, nói chuyện, đùa cợt như những đứa trẻ. Qua nói chuyện tôi biết. Joe là người Mỹ. Giám đốc bể bơi sang Việt Nam vừa nghỉ hè vừa thăm nom cái bể bơi này. Tất cả công việc ở đây giao cho bố mẹ đỡ đầu người Việt Nam (là bạn thân của bố mẹ Joe). Tuần sau thì Joe đã về nước. Trong suốt một tuần sau đó thì tôi, Quang và Joe đi chơi, đi ăn, đi uống, đi chụp anh. Tôi dẫn Quang đi thăm một số danh lam thắng cảm nổi tiếng ở thành phố. Buổi tối, tôi và Joe còn đi dancing. Khả năng khiêu vũ của tôi làm Joe thích mê. Joe cũng biết khiêu vũ và là một tay khiêu vũ cực khá nhưng vẫn còn kém tôi. Tối hôm đó, vì đã muộn tôi về nhà Joe ngủ. Đó là một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Và Joe lại làm tôi sướng phát điên. Đương nhiên là nó lãng mạn hơn hẳn hôm ở bể bơi. Có nhạc, có nến, có rượu vang, bọn tôi khiêu vũ. Tâm sự mọi chuyện về tôi và Thanh, về Quang. Joe cũng kể về những hoan lạc của Joe với các bạn học trong CLB thể hình ở Mỹ…..Tuy tiếng Anh của tôi không giỏi lắm. Nhất là kỹ năng nghe. Nhiều khi Joe đã nói rất chậm nhưng tôi vẫn không hiểu. Mà nhiều khi Joe phải viết ra. Nhưng bọn tôi đã hiểu nhau rất nhiều. Giá như Joe ở Việt Nam mãi thì Joe là một sự lấp đầy chỗ trống cho Thanh hoàn hảo. Nhưng không hiểu sao những người mà tôi thực sự yêu lại toàn rời bỏ tôi đi. Đến bao giờ tôi tìm được cho mình một người tôi thực sự yêu, người ta cũng yêu tôi. Và ở bên tôi mãi đây
Hôm nay, tôi ra CLB khiêu vũ cổ điển của Thành phố. Nói chung là tôi thích nhảy nhạc hiện đại, đặc biệt là những điệu Latin pha thêm chút Hip Hop và Disco như J.Lo hay Britney. Nhưng nói chung là tôi cũng biết nhảy cổ điển. Những lúc rỗi tôi vẫn hay lên đây để nhảy với cô bạn học cùng lớp khiêu vũ với tôi. Nhưng có lẽ hôm nay Hà – cô bạn của tôi hôm nay không đến. Tại sao ư?
Chuyện là tối hôm qua. Sau khi học khiêu vũ xong, cô ấy hẹn tôi đi ăn. Rồi tại một vườn hoa cô ấy đã đặt lên môi tôi một nụ hôn. Cô ấy đã mân mê cửa quần của tôi và tôi cũng đặt tay lên ngực cô ấy. Nhưng khi tôi phát hiện ra tôi đang chạm vào một bộ ngực to, tuy săn chắc nhưng vẫn hơi mềm của một cô gái chứ không phải là bộ ngực chắc nịch của Thanh hay những gã trai khác thì tôi bỗng giật mình. Tại sao trong những lúc như thế này tôi lại nhớ đến Thanh và nhớ đến những gã đàn ông mà tôi đã chung đụng. Tôi giật mình, dừng lại và ngần ra. Hành động ấy chắc đã làm cô ấy hiểu lầm rằng tôi không yêu cô ấy, hoặc ít ra tôi vẫn còn tơ tưởng đến một cô gái khác trong khi ở bên cô ấy (Chắc cô ấy sẽ shock như thế nào khi biết rằng người tôi tơ tưởng là đàn ông, và trước khi đến với cô ấy, tôi đã ăn nằm với bao nhiêu gã đàn ông). Cô ấy ôm mặt bỏ chạy về nhà. Làm tôi muốn gọi lại cũng không kịp. Nhưng nếu tôi có gọi lại thì tôi cũng chẳng biết nói gì. Tôi phải nói dối một cô gái hay nói thật với cô ấy rằng tôi đã từng chung đụng với rất nhiều đàn ông trước khi đến với cô ấy.
Sở dĩ tôi tự nhiên đi yêu phụ nữ là vì lần trước tôi ra Internet viết email cho Joe thì nhìn thấy rất nhiều email của Thanh gửi cho tôi. Toàn những lời nhớ nhung rồi cả hờn giận trách móc sao tôi không viết thư cho Thanh. Tôi đã định xóa hết đi nhưng tôi nhìn thấy lá thư cuối cùng gửi cho tôi với dong Re. Anh sap lay vo thì tôi giật mình mở ra xem thử. Thì đúng là Thanh sắp lấy vợ. Thanh gửi cả ảnh chụp chú rể cô dâu trước ngày cưới. Nhìn Thanh mặc đồ vét chú rể thật là đẹp. Cô dâu thì xinh quá. Thanh nói, Thanh sẽ không về nước nữa mà sẽ lấy vợ bên này đó là một cô gái Úc gốc Việt. Thanh không yêu cô ấy. Thanh vẫn yêu tôi và chỉ yêu mình tôi thôi. Nhưng cô ấy thì yêu Thanh quá đỗi. Một mực đòi cưới Thanh. Thậm chí khi Thanh kể Thanh đã từng chung đụng với tôi như thế nào. Cô ấy đã shock và khóc mất mấy ngày nhưng lại rồi vẫn đòi cưới tôi bởi chỉ cần có Thanh bên cạnh cô ấy là đủ. Dù trước đó hay sau này Thanh có chung đụng với đàn ông đi nữa thì cũng OK hết. Một cô gái tốt yêu Thanh mãnh liệt đến vậy Thanh không thể chối từ. Càng gần đến ngày cưới Thanh càng cảm thấy yêu cô ấy hơn. Thanh bây giờ cảm thấy không còn thèm muốn đàn ông nữa mà bắt đầu cảm thấy thèm muốn với phụ nữ. Thanh cảm ơn cô ấy rất nhiều, không có cô ấy thì Thanh cứ trượt dài trong thế giới gay này đến tận bao giờ. Thanh mời tôi đến dự đám cưới của Thanh, tiền máy bay ăn ở Thanh và vợ Thanh lo. Vì với Thanh bây giờ tôi không phải là người tình mà chỉ là bạn thân, bạn thân nhất theo đúng nghĩa của từ này. Và Thanh cũng xin lỗi vì đã phản bội tình cảm của tôi. Tôi cũng viết thư kể cho Thanh nghe về Quang, Joe và cũng xin lỗi Thanh.
Bức thư này đã khích lệ tôi cố gằng hẹn hò yêu đương với một phụ nữ. Mọi chuyện đã gần đến đích thì lại có chuyện. Sao tôi vẫn không dứt ra khỏi được những tơ tưởng về những đàn ông trong đời tôi. Có lẽ tôi chưa may mắn tìm được một người yêu tôi mãnh liệt như vợ Thanh yêu Thanh.
Hôm nay tôi đến đây, nhưng Hà không đến. Chuyện, như thế mà Hà còn đủ dũng cảm để đến đây khiêu vũ mới tôi mới là chuyện lạ. Hôm nay tôi ngồi nhìn ngắm các bác, các cô trung niên khiêu vũ. Ai cũng có đôi có cặp cả. Tôi buồn quá. Nhưng hình như đối diện với tôi, dãy ghế bên kia có một chàng thanh niên cũng đang ngồi bần thần một mình. Chàng thanh niên đó hay đến đây thường xuyên và khiêu vũ với một người phụ nữ lớn tuổi chắc là mẹ hay cô hay bác gái gì đấy. Nhưng sao hôm nay lại chỉ có một mình. Tôi tiến đến hỏi han:
– Sao hôm nay bạn đến có một mình à? Người phụ nữ lớn tuổi kia đâu?
– Bác em đấy, bác em bị trật khớp nên hôm nay ở nhà rồi. Nhưng em vẫn thích đến đây vì em thích nhìn thấy người ta nhảy.
– Bạn bao nhiêu tuổi mà gọi tôi bằng anh. Tôi sinh năm 1983.
– Thế thì đúng rồi em sinh năm 1984. Thế bạn gái của anh đâu?
– Ờ, hôm nay cô ấy ốm. Nhưng anh vẫn đi vì giống em ấy. Hay là anh em khiêu vũ nhé. Em biết cách đi chân nữ đấy chứ. Vì em thấp hơn anh, em phải làm nữ rồi.
– Biết qua qua thôi.
– Thôi được rồi cứ nhảy với anh đi, rồi anh chỉ cho
– Thôi, ai lại đàn ông nhảy với nhau.
– Có sao đâu, nữ vẫn nhảy với nữ được mà tại sao đàn ông nhảy với nhau lại không được. Miễn là mình không phải như họ nghĩ là được rồi. Nhạc nổi lên rồi kìa, nhạc Mambo đấy.