Những đạo nhân trong miếu nghi ngờ là kẻ xấu, nên không ra mở cửa, mà yêu quái đã đuổi đến liền chân, chỉ còn cách có hơn một thước. Thật ra thì sức người thường làm sau chạy thoát hồ ly? Cái may của Nguyễn sinh là chạy đi nhằm lúc hồ trong dạng nhân ma đang hành công, mà loại ma này chỉ nhảy đi từng bước, nên không thể nhanh nhẹn được. Tuy nhiên, sinh đã chạy đến bỡ hơi tai rồi, mà coi chừng ma đã sắp bắt được.
Sinh quẫn quá, chợt thấy ngoài cửa thất có cây dương to đầy người ôm, liền chạy tới đứng chắn bên hông cây. Hễ thấy nó nhảy sang bên tả, thì tránh sang bên hữu. Hễ thấy ma nhảy sang bên hữu, lại vội vàng né sang bên tả. Nhờ vậy, mới tránh khỏi bị hại. Nhưng hồi lâu, do thây ma càng đuổi dữ, nhưng đều mệt mỏi rồi, thây ma đứng đờ ra, sinh cũng mướt mồ hôi thở không ra hơi đứng chắn ở hông cây.
Bất thình lình, thây ma bỗng nhảy xổ tới bất chấp cây chắn, vươn hai tay ra chộp. Sinh kinh hoảng ngã vật ra, thây ma bắt không được, không ngờ cũng ôm chặt vào gốc cây mà cứng đờ ra không nhúc nhích. Bỗng nó rùng mình, thân hình hồ ly vừa xuất ra, liền nhảy tới nhằm cổ sinh mà cắn. Trong lúc thập phần nguy hiểm, bỗng nghe chát một cái, ánh hào quang tuá lên rực rỡ. Bên xác sinh đã thấy một đạo nhân, râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, chính là Thánh sư vậy.
Đạo nhân trừng mắt, quát bảo:
– Nghiệt xúc, sao dám làm càn?
Hồ ly sợ quá, nằm bẹp xuống, hiện ra hình nữ lang khi nãy, mà thưa:
– Thưa Thánh sư, tiểu hồ không dám phạm người ngay, chẳng qua là muốn bắt chàng lại để tỏ bày tâm nguyện đấy thôi.
Đạo nhân bèn hỏi chuyện, hồ cứ một mực tâu bày, lại lấy ra từ trong áo một cây dù nhỏ. Khi mở cây dù đó ra, tức thời có nhân ảnh mờ mờ, ấy chính là hồn phách của cô gái nhỏ bị ngộ hại mà ta đã biết vậy.
Thánh sư hiểu rỏ sự tình, biết hồ bị động chốn thanh tu nên nổi lòng trần ra tay tàn nhẫn. Nhưng xét thấy ba kẻ bị hại đều đáng trừng phạt, nên tạm tha cho, lại bắt theo về nghe lý đạo ở dưới hồ sen. Hồ nghe phán cả mừng tạ ơn lui lại.
Chỉ riêng cô gái nhỏ chưa tới số chết, nên linh hồn chưa được về âm phủ đầu thai kiếp khác. Ngặt nỗi thể xác đã bị anh em họ Vương làm cho tan nát, nên không thể hoàn hồn được. Thánh sư bèn phán cho cô gái nhỏ muợn tạm xác con dâu nhà ông chủ mà tái sinh. Nguyễn sinh tỉnh lại nghe rõ sự tình, cũng mừng cho cô gái. Nhưng chàng cũng bâng khuân, vì chính mắt thấy cô con dâu nhà ông chủ đã bị nhơ nhuốc tấm thân bỡi ba gã họ Vương rồi. Những tâm sự đó, chàng đều nhất nhất thưa lại.
Thời may, Hồ tuy có dã tâm, nhưng cũng biết đạo thánh hiền, thân xác của cô gái không hề bị ô nhục, chẳng qua là trong lúc hành sự, hồ lấy thân mình biến hình để trừng phạt tâm trí của kẻ hung tàn bệnh hoạn ấy thôi. Xác chết hiện tại lại là của một ma nữ, theo đóm ăn tàn, trên đường nhập bọn với hồ. Đạo nhân dặn bảo mọi thứ, bèn phất tay một cái, theo gió mà đi. Còn hồ bèn dắt cô gái đi làm phép. Những đạo nhân trong miếu nghe thấy ở ngoài im tiếng mới đi ra, thấy sinh nằm vật trên mặt đất, đem đèn soi thấy chết rồi, nhưng tim vẫn còn hơi đập, cõng vào hết đêm mới hồi tỉnh.
Mọi người cho Sinh uống nước nóng rồi hỏi chuyện, sinh kể rõ thực tình, lúc đó chuông sớm vừa dứt, trời đã tờ mờ sáng. Đạo nhân ra xem ngoài cây, quả nhiên thấy xác người đàn bà còn ngúc ngoắc, dòi bọ rơi lọp đọp bèn lấy lửa đốt nhưng không chết. Khi ánh dương quan ló dạng, xác chết đó run lên bần bật, rồi bỗng chốc chỉ còn bộ xương khô, trắng hếu. Mọi người sợ quá, đi báo quan, quan thân hành đến khám nghiệm, sai người kéo xác ra, nhưng bấu chắc không kéo ra được. Nhìn kỹ xem, thấy hai bàn tay, bốn ngón đều quắp vòng như móc câu, cắm vào thân cây ngập cả móng. Lại sai thêm mấy người nữa mới kéo ra được, thì chỗ đầu móng tay như là lỗ đục vậy. Sai nha lệ đến nhà phú ông, thấy đương nhốn nháo về vụ khách trọ đột nhiên chết còn ba bộ xương khô, thịt da lổn nhổn rất ghê rợn. Nha lệ kể rõ cho nghe, ông ta kinh hồn hoảng vía, chợt lại nghe trong linh sàng có tiếng người rên rĩ, vào xem thì ra con dâu
của mình đã sống lại rồi vậy.
Mọi việc được giải quyết êm xuôi, Nguyễn sinh từ tạ vào thành. Năm đó Sinh thi đỗ giải khoa, được cử về làm quan ở quê nhà. Dọc đường, có lập một cái miểu thờ ngay chỗ cô gái bị hại, khắc chuyện vào bia kể rõ sự tình nhằm răn đe kẻ chúng. Về sau, sinh hành xử rất nghiêm minh, đặc biệt trị tội nặng những kẻ gian dâm, khiến xa gần đều khen ngợi. Còn cô con dâu của phú ông nọ, sau khi sống dậy, tính tình cũng khác hẳn, ăn ở với chồng rất tốt. Bệnh cũ bỗng chốc thoáng hết, gương mặt lại xinh đẹp hơn xưa. Người đời nói chính là cô gái nhỏ nhập hồn vào vậy.
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)