Thầy giáo quay lại bảng và nhặt chiếc giẻ lau bảng, quay lưng về phía lũ trẻ. Thực ra đó không phải là lỗi của thầy giáo, bất kỳ ai trong số bốn đứa nó đều hiểu, nếu chúng học hành tử tế thì bài kiểm tra không phải là chuyện khó khăn với chúng. Chỉ cần chúng không bỏ bê chuyện học…
Một bàn tay chộp lên vai và xoay người ông lại khiến ông giật mình ! Đây là một trường có nề nếp, ông chẳng có lý do gì phải sợ hãi, dẫu bị đe dọa.
“Ông phải sửa điểm lại cho tụi tui, ông già khốn nạn !” Morris nói. Quát tháo mới đúng.
“Ông không cần ai trong số tụi tui trong lớp hè”, Tad nói, “ông sẽ không lấy gì làm vui vẻ khi có mặt tụi tui lảng vảng quanh đó đâu”.
“Phải, ông phải cho tụi tui lên lớp”. Morris chỉ ra.
“Điều đó là hiển nhiên. Bất cứ ai đều cũng muốn lên lớp cả”, thầy Ogden nói, giọng thầy giáo hơi run, có tới bốn thằng cô hồn, đứa nào cũng đều qua cái sinh nhật thứ mười tám của chúng. Đây là những người đàn ông rất cần cho quân đội hoặc các giải thể hình !
Thầy Ogden chỉ là một giáo viên môn tiếng Anh, nếu so với thằng lớn nhất ông chỉ hơn 10 tuổi là cùng (thằng này mới vừa bước sang tuổi hai mươi ba vào tuần trước), không khỏe bằng chúng mà cũng không đô con như chúng. Ông đã có quá đủ những chuyện phiền phức dưới quần vào mỗi khi đông đến và mỗi khi xuân về cái khó chịu buộc ông phải thực hiện cái bổn phận với nó bằng cách ngày đêm xóc cho ra. Bây giờ những chuyện như vậy đã qua, đủ giúp ông tạm thời quên lãng trong mùa hè.
“Vậy làm con cặc gì mà ông chơi tụi này hả ?”, Tad lại giở giọng mất dạy.
“Vì các anh không làm được bài kiểm tra”.
“Ông có thể cho bài kiểm tra mẫu cũng được mà”, Tad nói, “Chẳng phải giữa học kỳ ông cũng làm như thế rồi sao”.
“Và lúc đó tôi có bảo các anh rằng, đó chỉ là bài mẫu, chứ tôi đâu có nói là bài kiểm tra”, thầy Ogden nói và lùi lại. Lùi cho tới lúc đụng vào người thằng Roger đang cùng thằng Willis đứng đằng sau. Thầy giáo kẹt cứng ngay giữa cái bàn và tấm bảng đen.
“Ông định tổ chức lớp học hè chỉ dành cho bốn đứa tôi sao ?”, Roger lên tiếng, “Ông làm vậy vì chúng tôi ư ?”.
“Các anh phải học vì bản thân mình”, thầy Ogden nhăn nhó, “vì chính các anh, các anh đã không thèm cố gắng dù chỉ một chút xíu, không thèm nghe giảng trong lớp…”.
“Thôi được, nghe này”, Willis nói, “Cho dù ông có cho tụi tui lên lớp trong ba tuần tới nữa hay không thì ông vẫn phải nhận lãnh hậu quả”.
“Chúng mày cứ đánh tao đi để cho cả trường cùng biết”, thầy Ogden cứng giọng. Chúa ơi, không chừng chúng đập cho ông một trận thật sự cũng nên !
“Ồ, tụi tui sẽ không để bất kỳ dấu vết nào trên người ông đâu”, Roger nói, “Ít ra là ở những chỗ thấy được cũng không thấy được gì”.
“Tôi sẽ báo cáo”, thầy Ogden nói, “sẽ có ai đó nghe tôi nói”.
“Nhân chứng đâu ?”, Roger nói, khẳng định lời đe dọa của chúng là hoàn toàn có thể.
Vào những chiều thứ sáu, ai nấy đều cũng muốn lĩnh sớm về nhà, luôn như thế. Tòa nhà bây giờ trống rỗng không một bóng người, có mặt ở trường lúc này may ra còn người gác cổng. Thầy giáo chực nhớ thằng Roger lại là bạn bè của thằng cha gác cổng ấy kia chứ, hai người còn tỏ ra thân thiết hơn cả tình cảm bạn bè, một trường trung học trống lốc, có kêu cứu cũng không có người giúp !
Bây giờ thì thầy giáo Ogden không còn nghi ngờ gì chuyện mình đang gặp nguy hiểm. “Các anh định làm gì tôi ?”, thầy giáo hỏi bọn chúng với vẻ mặt dững dưng. “Cho dù các anh làm bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn không thay đổi ý kiến. Các anh phải trả giá vì không chịu học hành nghiêm túc trong giờ học của tôi, cái giá ấy… còn tùy thuộc vào khả năng của từng người…”, giọng thầy giáo bỗng lạc hẳn.