VN88 VN88

Morris la lớn khi con cặc nó chui tọt vào lỗ đít thầy giáo cái ọt

Kế đến là Tad, người muốn trở thành nhạc sĩ. Tóc nhuộm sọc trắng lởm chởm dựng đứng trên đầu, thân thể cân đối. Người nó lủng lẳng những chiếc khoen kim loại để trang trí cho có vẻ “bụi” và “ngầu đời” hơn tí xíu. Thằng nhóc chơi guitare rất cừ, nó còn có thể sáng tác nhạc và lời không chê vào đâu được. Chỉ cần nó chú tâm chút xíu, chỉ chút xíu thôi vào danh động từ và quá khứ phân từ thì nó sẽ là một cậu học trò hoàn hảo.

Còn kia là Willis, mà tài viết văn của cậu ta thể hiện năng khiếu bẩm sinh, một khi bạn gặp phải lỗi chính tả hoặc cấu trúc câu trúc trắc hoặc lối hành văn khó hiểu, qua tay cậu học trò này sẽ trở nên trôi chảy, dễ hiểu. Thầy Ogden cũng thường hay khuyến khích nó. Willis có sự đam mê giới tính mãnh liệt, nó sử dụng những vần thơ để mô tả mọi thứ trong váy đàn bà theo trí tưởng tượng của nó. Nếu như nó không mất quá nhiều thời gian vào mấy thứ dâm dục ấy thì hẳn là sẽ đạt được điểm cao trong bài kiểm tra hôm nay một cách dễ dàng.

Thế đấy… Thầy Ogden thở dài, “Coi nào các cậu, tôi có thể giúp gì cho các cậu nào ?”.

“Tụi tui đến hỏi chuyện điểm số bài kiểm tra”, Tad nói chẳng úp mở gì cả.

“Có vấn đề gì với điểm của các em sao ?”, thầy Ogden hỏi. Bốn cậu học trò này học lớp thứ hai của ông, ông đã công bố điểm của lớp vào giờ nghỉ trưa. Còn lớp học chiều sẽ biết điểm số vào sáng mai.

“Phải, thầy làm tui gặp rắc rối !”, Morris nói.

“Bạn có a problem”, thầy Ogden sửa lưng chúng.

“Đó là điều tui nói, nhưng cả bốn đứa đều gặp rắc rối”.

Thầy Ogden thở ra, “Rắc rối gì nào ?”.

“Điểm số thầy cho chính là rắc rối của tụi tui !”, Willis nói, “thầy cố tình đánh trượt tụi tui, đó mới là vấn đề ! Ông già kia, bộ ông không muốn tụi này lên lớp hay sao ?”.

Thầy Ogden cáu lên, “Tôi chẳng làm gì các em cả”.

“Sao lại không ?”, Roger điềm tĩnh nói không quên nhấn giọng cuối câu, nhưng không thấy nó cười.

“Vì các em không chịu học”, thầy Ogden nói, “thì chẳng bao giờ có điểm cao cả. Nhưng các em sẽ biết ơn khi biết tôi có mở lớp học hè, chỉ có các em phải tham gia vào lớp đó và các em vẫn còn kịp lấy chứng chỉ vào mùa thu năm tới. Dĩ nhiên là các em sẽ không được dự kỳ thi năm nay…”

“Không đời nào”, Moriss gầm lên, “Làm đéo gì mà ông cố tình hại tụi tui như vậy hả ?”

““Chẳng có gì cả”, thầy Ogden nói với giọng lạnh tanh, “Các anh vốn đã có cơ hội để lên lớp như bao người khác. Các anh là những học sinh sáng dạ, các anh sẽ lên lớp nếu như học hành đàng hoàng. Nhưng các anh đã không làm như thế, tại sao tôi phải dễ dàng với các anh chứ ? Các anh chỉ muốn ăn chơi, mặc kệ, các anh không đủ điểm trong bài kiểm tra là tất yếu, bây giờ các anh chỉ có thể sửa chữa bằng cách tham gia lớp hè. Là người chủ nhiệm lớp, tôi cũng sẽ dạy lớp hè đó, các anh biết rồi đó, học hè bao giờ cũng khó hơn khi học bình thường”.

Morris nói, “Tui còn phải dự tập huấn mùa hè để được nhận vào đội bóng bang Alabama”

“Tui còn phải kiếm việc làm thêm ở Tucson !”, Roger than van.

“Ban nhạc tụi tui có nhiều hợp đồng phải làm trong mùa hè tới”, Tad thêm vào.

Willis kết luận, “Ông không được làm như vậy với tụi tui”.

“Tôi có quyền và tôi phải làm như thế”, thầy Ogden nói, “Tôi sẽ gặp lại các anh vào hè này. Có lẽ từ đây đến khi ấy, các anh còn phải chú ý tới công việc hiện tại nhiều hơn là mơ mộng chuyện tương lai. Tôi nói đã rõ ràng, các anh hiểu rồi chứ ?”.

VN88

Viết một bình luận