VN88 VN88

Em nứng! chơi em nhé anh

Anh đã được ba mẹ giới thiệu em là người đàng hoàng, dễ thương, chịu khó, nên hai cụ cũng có ý sau này khi anh ra trường?
Tôi cố tình bỏ lửng và quan sát nét mặt cô bé. Hânhoan đón nhận không hề nghi ngờ. Nét hồng trên má hiện thoáng qua, con bé đang mắc cỡ !
– Em có người yêu chưa?
– Dạ ? chỉ là bạn, không đáng nói đâu anh à.
Tôi biết con bé nói thật, vì ở nông thôn, yêu nhau trong trường học là rất hiếm.
– Em đẹp và dễ thương thế này, bộ mấy thằng con trai cận thị hết rồi sao ấy?
Bé lại mắc cỡ. Càng ngượng, em càng đẹp ra. Cỡ này mà bị tuột quần ra chắc đẹp lắm. Tôi muốn em, nhưng không muốn hiếp. Bây giờ mà tôi có hiếp đi chăng nữa thì em cũng không la làng, nhưng vậy không ngon. Tôi muốn em tự nguyện hiến dâng cho tôi. Chỉ nghĩ đến cảnh em từ từ tuột quần ra, làm cho con cu tôi nhúc nhích.
– Nếu anh muốn em kết bạn với anh, em có chịu không ?
– Dạ? em sợ ba má anh không bằng lòng, em quê mùa.

Hôm sau, tôi ra với em sớm hơn. Nhìn nét mặt của bé, chắc là để cho tôi hôn. Em trang điểm nhẹ, quần áo có vẻ mới hơn, thơm dìu dịu. Em đã chờ tôi dưới gốc trâm bầu. Aó bà ba vải mút-si-lin mỏng tăng, lộ rõ áo ngực. Một triền dốc chạy dài lên đỉnh trông thật hấp dẫn. Em bày cơm trưa và chúng tôi cùng ăn, tự nhiên như hai vợ chồng mới cưới. Em nhanh nhẹn khéo léo, chu đáo châm cho tôi từng miếng ăn. Tôi hạnh phúc quá.

Tôi tặng cho em chiếc nhẫn (chỉ vài phân vàng) và sợi dây chuyền. Với tôi nó không đáng là bao, nhưng với em nó quý vô vàng. Em đã chắc chắn ràng rồi đây mình sẽ là vợ ảnh, nên đón nhận một cách tự hào, một niềm vui dâng trào ra khóe? chim. Em nghĩ rằng nếu một mai anh có cần, em sẽ sẵn sàng hiến dâng mà không để cho anh phải mang tội hiếp dâm.
Tôi nắm bàn tay em rồi đưa lên miệng hôn. Em ngỡ ngàng, nhắm mắt (không phải trố mắt).
– Em đẹp lắm
Tôi kéo em vào lòng, lưng em tựa hẳn vào ngực tôi, cùng dựa vào thân trâm bầu. Gió trưa hè mát rượi. Mọi người đã về nghỉ trưa. Đây chính là nơi thiên đàng của em và tôi. Tôi mân mê bàn tay em, vuốt dần lên vai. Em ngã người, mặt kề mặt.
– Em có hối hận vì phải thương anh không?

Em không trả lời, chờ đợi. Tôi cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi. Đây là nụ hôn đầu đời của tôi và em. Xưa nay tôi chỉ đọc sách vở, còn giờ đây?Môi em hé mở. Chúng tôi nút lưỡi nhau. Một cảm giác lạ làm cho tôi và em nổi gai. Em choàng tay ra sau, ôm chặt lưng tôi. Tôi cúi xuống bế em đi sâu vào rặng trâm bầu, trả lại không gian yên tĩnh của buổi trưa hè. Gió ngoài đồng vẫn thổi?

Ngày còn học phổ thông, tôi cố hình dung hình ảnh ?Năm Nhớ? trong tác phẩm văn học Hòn Đất bị những tên lính hãm hiếp, tiếng lá khô gãy giòn tan theo từng nhịp. Giờ đây em nằm đó, cũng trên đám lá khô, nó mềm mại như tấm nệm, kín đáo. Ơ?đây chúng tôi nhìn rõ ra ngoài, chứ bên ngoài không ai nhìn vào được.
– Em cho anh chứ ?
Em không trả lời (vẫn không trả lời !). Em nắm lấy tay tôi đưa lên ngực. Tôi hiểu ý. Nhẹ nhàng cởi từng nút áo. Da em trắng quá nhìn không ra ? Khi tôi cởi đến mảnh vải cuối cùng thì nước đã ứ ara tự bao giờ. Những sợi lông dính bé? lại, em đã sẵn sàng cho tôi.
Đến tận bây giờ tôi mới biết được tiếng lá khô kêu lên như thế nào. Rào rào theo nhịp, chúng tôi đều vui trong hạnh phúc. Nước mắt em ứa ra vì đau đớn cũng đã kịp khô. Từng nhịp, từng nhịp, chúng toi6 quyện vào nhau bay tận má?tầng thiên đàng. Hai thân thể lõa lồ, nằm bên nhau cùng ciêm ngưỡng. Buổi chiều hôm đó, chúng tôi còn thêm mấy trận nữa, tân phu thê có dịp đọ sức, chỉ tội nghiệp cho những chiếc lá, bẹp dúm, nhàu nát.
Bấy giờ, nàng đã là vợ của tôi. Tuy có tính trăng hoa, nhưng với nàng tôi không thể bỏ mặc. Nàng đẹp, có tình có nghĩa. Cứ mỗi bận về quê, tôi đều nhớ tới cái gió của buổi trưa hè, nằm trên là vàng rơi, xào xạc, xào xạc?

—–oOo—–

Lần ấy tôi phải ra đồng vào ban đêm để thay cho ba tôi về nhà ngủ. A?h trăng dìu dịu có thể nhìn xa mút ra tận phía kia của đám ruộng. Đang đi tôi có linh cảm ai đó đang cố đi nhanh về phía mình. Quay lại tôi mới nhận ra thím Bảy hàng xóm, có lẽ thím cũng đi ra đồng chăng?
– U? Phát đó hả ?
– Dạ con đây, thím có khỏe không?
– Dữ hôn, tưởng có vợ rồi quên luôn bà già này chứ!
Tôi không hề ngạc nhiên vì câu nói thiệt tình của thím. Thím trách tôi là phải, ví cách đây đã hơn 15 năm, tôi đã có một kỷ niệm với thím, rồi từ đó tôi không hề muốn nhớ đến, nó thoảng qua như cơn gió, nhưng với thím thì ngược lại.
– Dạ, con làm sao quên được
– Cách xưng hô vầy thì quên là cái chắc. Ơ? đây không có ai, cho kêu bằng anh được không?
Thím nay đã ngoài 40, cái tuổi mà người con người đang hồi xuân, mọi ham muốn vượt ra ngoài tầm của sự đáp ứng nội bộ. Ơ?thím, có lẽ chồng không đủ. Tôi đứng lại chờ thím đi lên ngang rồi cùng đi song song. Tôi ngạc nhiên khi thím không hề quên ở những ngày tháng sau đó, ngay cả đang lúc ân aí vớ chồng. Tự dưng tôi muốn ôm người đàn bà này, không phải vì chuyện xác thịt mà vì cái tình. Tuy không được xã hội và gia đình công nhận, nhưng thím không thể nào quên tôi, thì sao tôi nỡ từ chối một tình cảm như vậy. Tôi ôm ngang qua eo thím, thím mừng ra mặt. Dưới ánh trăng, tôi thấy những giọt lệ lăn tròn trên má.

VN88

Viết một bình luận