VN88 VN88

Em chịu hết nổi rồi đụ em đi mình

Chắc nhất là xài cả hai.
Cuối cùng tôi đành phải chấp nhận điều đó. Tôi tự an ủi mình đâu có yêu đương gì chị ấy. Chỉ giải quyết sinh lý thổi mà, chị lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận, cũng tận tình “hợp tác”. Tôi nghĩ thêm, biết đâu nhờ kinh nghiệm chị học ở ba, sẽ phục vụ tôi tốt hơn.

Tôi thôi không còn thắc mắc, ấm ức nữa. Đêm nào ba xuống, chị báo cho tôi biết, tôi nhịn. Hoặc có khi ba đụ xong trở về với mẹ, tôi vào thế chỗ. Cho đến lúc đó tôi chỉ mới biết đàn bà qua chị và Tuyết, nên cứ nghĩ người dâm đãng như chị, trong cõi đời này, chắc là không nhĩeu. Mới mây mưa dông bão với ba xong, thấy tôi, chị đã vồ ngay. Có khi cặc tôi đút vào lồn chị còn nghe hâm hấp nóng và ướt
nhẹp tinh khí của ba.

Khi đã thấy tôi chấp nhận vị thế tay ba rồi, chị Hai không kiêng kị miệng mồm nữa. Trong những lúc cực cùng khoái lạc, chị rên, chị siết, chị gọi tên tôi, tên ba lẫn lộn. Chị bắt tôi phải chơi nhiều kiểu như ba đã chơi. Có lần chị còn bạo gan dám nói phải chi cả hai cha con cùng chơi thì sướng biết bao nhiêu. Tôi hỏi chị có bắt ba chơi những bài do tôi sáng chế không? Chị gật đầu:
“Có chứ, cái trò “độc long cuốn châu’ và “rồng hút nước” của Tú đã làm, ổng vẫn làm.”
“Thế ba không hỏi xuất xứ à?” .
“Chị nói do chị nghĩ ra. ông tin ngay ông còn khen chị là một người đàn bà tuyệt vời nhất mà ổng đã biết. Ở bên Mỹ, ổng kể, đàn bà vẫn nhét vào lồn những hạt cườm to bằng đầu ngón trỏ, có khi vài ba hột, để khi đi, đứng, nhích chân nhích cẳng, mấy hột cườm chuyển động, chạy lộn xộn trong âm đạo, lúc nào cũng cảm thấy sướng.”

Qua lời chị Hai, tôi tưởng tượng nếu được ra nước ngoài, chác thích phải biết. Tôi không hiểu người ta còn “sáng chế’ ra bao nhiêu thứ dụng cụ để thỏa mãn lòng dâm của con người nữa. Tôi mong thời gian chóng qua, đến tuổi trưởng thành sẽ xin ba đi du học. Từ ngày biết mùi ân ái, chuyện học hành của tôi xuống dốc như xe không tháng, điệu này e cuối năm ở lại lớp mất thôi. Mà dốt nát quá thì làm sao du học? Một nỗi lo âu dấy lên trong lòng. Không được ra nước ngoài để phỉ chí, đời còn gì ý nghĩa? Quẩn quanh mãi trong cái ao tù chật hẹp này với một chị nhà quê, oan uổng biết chừng nào! Nhưng nỗi lo chỉ thoáng qua, thú vui xác thịt quyến rũ tôi mạnh hơn mớ bài vở khô nhạt của học đường. Vả, tôi cũng biết, với địa vị chức tước và tiền bạc thừa thãi của gia đình tôi, muốn gì lại không được? Tôi rành quá đám con cái bè bạn ba, đứa nào cũng ăn chơi tận tình, cũng học hành lèm nhèm ấm ớ, vậy mà vẫn phây phây ra nước ngoài khi đến tuổi động viên. Có then mua tiên cũng được. Trong một xã hội nát bấy như cái xã hội tôi đang sống, nghèo là một “trọng tội”, nghèo, dù thông minh tài cán ngất trời vẫn khó có cơ hội ngửa mặt với đời. Tôi mừng đã may mắn sinh trưởng trong một gia đình sung túc.

Một hôm chị Hai nói với tôi:
“Tú à, chị tắt kinh gần một tháng rồi, chắc có thai.”
Tôi hốt hoảng:
“Thiệt không?”
“Chị nói dối làm gì.”
“À . Tháng trước chị về thăm ảnh. Chắc nhịn lâu, ảnh trả bài tận tình quá nên dính chấu chứ gì.”
“Thôi đi, đừng có đổ vấy cho người. Không của Tú thì cũng của thầy, chứ ảnh làm ăn như con cù ìân, chị không thấy sướng, làm sao dính cho được.”
“Trời ạ! Chị dốt cũng vừa vừa thôi chớ! Cái vụ thụ thai có liên quan khỉ gì đến chuyện sướng với không sướng. Tú đọc sách, Tú biết, đàn bà khoảng giữa hai ìân có kinh, trứng rụng, để tinh trùng bắn vào là dính ngay. Ba thế nào không biết, chứ Tú, chị nhớ lại coi, có bao giờ chị cho Tú phọt vào trong đâu? Vừa sắp đến thiên đường là chị bắt rút ra ngay, vồ lấy nhét vào mồm nút ngon nút ngọt, một
giọt cũng chẳng phí. Không lẽ khí vô đàng miệng, chạy một lèo xuống tử cung?”
Chị Hai đấm thùm thụp lên ngực tôi, léo nhéo:
“Này, đừng có chưa gì đã chạy làng nghe chưa. Đây chẳng thèm ăn vạ đâu. Ư thì tui nút ngon nút ngọt… Nhưng đứa nào mê tơi quá, rút ra không nổi, để phọt vào tròng quá nửa rồi mới chịu rút ra? Cái mặt… đồ sở khanh !”

Tôi nghe chị nói “chẳng thèm ăn vạ”, thích quá, bèn vòng tay ôm siết ngang hông chị nhấc khỏi mặt đất, vất lên giường, nhảy chồm đè nghiến chị ra, vục mặt vào háng chị, hít lấy hít để. Mùi lồn ngây ngây quen thuộc. Tôi há miệng ngoạm sâu đáy quần của chị. Chị la lên:
“Ui Ui đau người ta.”

Chị Hai từ lúc được nếm mùi ân ái của cha con tôi, bắt đầu chăm sóc sửa soạn dung nhan khá cẩn thận. Ngoài chuyện tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ, chị còn luôn luôn tẩm một ti nước hoa ở những phần dễ bị khích thích như nách, háng, ngực, gáy… Bởi chị biết tôi và ba hay vùi mặt vùi miệng vào những nơi đó. Quần áo cũng thế, mấy cái quần đen mỹ a cũ chị đã xếp xuống đáy rương, thay vào đó, chị sám thêm
mấy bộ đồ bộ bằng vải xoa mỏng, trông tươm tất và khêu gợi vô cùng, nhiều khi nhìn cái xú chiêng màu sẫm nâng nửa dưới của hai trái vú no tròn, cái xì líp nhỏ xíu bọc ỡm ờ phần hạ thể nung núc, ẩn hiện chập chờn mờ mờ tỏ tỏ sau lớp vải xoa, tôi thấy chị còn gợi tình hơn là trần truồng một trăm phần trăm. Bây giờ cũng thế, thay vì tuột quần chị ra, tôi không tuột, cứ để nguyên như vậy mà ngoạm, mà gặm. Chị Hai la bai bải nhưng dường như cũng lấy làm thích cái trò bú lồn “gián tiếp” này nên thay vì đẩy đầu tôi ra, chị lại kéo rịt vào. Tôi vừa ủi bằng đầu, vừa chà xát bầng miệng, chị nhột, cứ nẩy ngang nẩy dọc như nằm trên gai nhọn, đến một lúc nước nhờn tuôn ra thấm qua lớp vải, ướt nhẹp. Tôi thích thú dùng ngón tay thọc hai lớp vải vào sâu bên trong. Chị Hai rên lên:
“Ui.. Ui Dơ hết quần của người ta rồi, cởi ra đi, liếm đi…”
Tôi tuột quần chị, và liếm. Tôi ghiền quá mùi lồn của chị, xem chừng còn hơn dân nghiện tương tư thuốc!

Chị Hai cũng báo cho ba biết chị có thai, và cũng như tôi, ba… chạy làng. Tuy vậy chị Hai vẫn tỉnh bơ. Chi tỉnh là phải, đã có anh chồng cù lần hứng hết, không  chừng anh ta sẽ thích điên người lên ấy chứ, vì nếu là con của tôi hoặc ba, chắc chắn nhiều phần sẽ đẹp trai (hoặc đẹp gái), và thông minh ờ nh ngộ. Có được một đứa con như thế, không thích, không hãnh diện có họa là điên?

VN88

Viết một bình luận