Chị Hai chác không thể nào nghĩ ra chuyện mờ ám đangthành hình trong đầu tôi. Dù sao chị ấy cũng người nhà quê nhơn chất, làm sao chị dám nghĩ với quan hệ bà con gần gũi như tôi với Tuyết, lại có thể xảy ra chuyện hoa nguyệt loạn luân? Tôi vừa đi vừa cười thầm. Đạo lý cái con khỉ Ai cũng có lồn, có cặc. Đụ nhau ai cũng sướng, mất mát gì đâu?
Dện đầu hành lang, tôi cố tình nhón gót đi thật nhẹ. Quả như tiên đoán, qua cánh cửa mở hé tôi thấy Tuyết đang chăm chú lật những trang báo màu coi say sưa. Tôi thích thú đứng nhìn một lát rồi trở ngược lại chỗ cầu thang, dậm mạnh chân vừa đi vừa huýt sáo, cố tình thư thả để Tuyết có thì giờ “phi tang”.
Tôi mở cửa bước vào phòng. Tuyết đang ngồi trên ghế, tập nhạc trong lòng, giả vờ hát nho nhỏ. Tôi để ý thấy má và tai Tuyết đỏ ửng. Nứng rồi phải không cô em? Tôi nhủ thầm.
“Chết, lên đến đây mới nhớ, Tuyết làm ơn chạy xuống nhà dưới đóng cửa ngoài lại giùm anh.”
Tuyết dạ nhỏ bước ra. Tôi vội vàng mở ngăn kéo lấy gói bột than bửa củi đổ hết vào ly cơ ca rồi lắc lấc ly cho tan đều Xong tôi đưa lên miệng nhấm thử. Tốt. Chẳng có mùi vị gì khác lạ.
Tuyết trở lên. Chúng tôi cùng nhau coi tập nhạc. Tôi đang nôn nóng chờ hiệu quả của “thần dược”, còn Tuyết có lẽ vẫn đang ngất ngư với những hình ảnh trong cuốn báo, nên cả hai bên ngoài vờ như rất say sưa, không ngớt miệng bàn luận huyên thuyên, nhưng chắc chắn chẳng đứa nào để ý đến chuyện nhạc nhiếc mắc toi mắc dịch.
Năm phút trôi qua… Bỗng tôi thấy Tuyết thở gấp hổn hển. Nó ngước mặt nhìn tôi. Tia mắt nó dại hẳn, miệng há ra như đang ăn phải một lát ới cay. Tôi biết Tuyết đã thấm thuốc, vội nói, giọng cố làm cho du dương:
“Sao mặt em bỗng xanh vậy? Trúng gió rồi chứ gì? Chết thật, để anh xoa dầu cho nhé?”
Không đợi Tuyết trả lời, tôi choàng tay qua vai nó, tay kia đớ phần dưới, bồng Tuyết lên, mũi tôi chạm vào má nó. Mùi da thịt trinh nữ ngồn ngộn khứu giác. Làm như sẩy tay, tôi thả con nhỏ ra rồi vội vàng chụp lại:
“ấy chết, xin lỗi em…” .
Bàn tay tôi cố ý… vô tình chụp ngay giữa háng Tuyết.
Tôi thấy con nhỏ rùng mình, ú ớ.
Tôi đặt Tuyết lên giường, đến tủ thuốc lấy chai dầu (lại chai dầu! Bình cũ nhưng rượu mới!) Tôi nói:
“Em lật úp lại, anh xoa…”
Tuyết bây giờ như con rối, hoàn toàn làm theo lời tôi, không một ý kiến phản đối. Tôi vén áo Tuyết lên. Trời, khoảng lưng mịn màng trong quết. Trắng gấp nhiều lần mẹ, chị Hai. Tôi đổ dầu ra, bắt đầu vuốt ve, từ chỗ long quần lên đến hai vai rồi dần xuống, dần xuống… Khi bàn tay tôi thọc vào quần, bóp nắn nhè nhẹ hai mông thì Tuyết như không còn chịu nổi, nó lật ngửa lại, quàng tay qua tôi, rên lên:
“Anh… anh…”
Trái cây đã chín rêu, sáp rụng. Tôi cúi xuống, nói qua hơi thở:
“Em…”
Tôi há miệng ngậm chặt hai môi Tuyết, lùa lưới vào trong cuốn lấy lưới nó, mút mạnh. Tuyết run bần bật. Rời miệng, môi bò qua hai trái tai, ngậm, liếm. Môi tiếp tục bò xuống ngực. Chiếc áo soa tôi đã cởi nút từ nãy để lộ khuôn ngực con gái với hai gò vú nhu nhú, phía trên đỉnh là hai núm vú nhỏ xíu, đỏ hồng. Tôi ngậm một bên day day rồi mút chùn chụt. Một lát, đổi qua bên kia. Cứ thế liên tục.
Tuyết nhắm nghiền hai mắt hổn hển thở, khắp người da gà nổi lên sần sần. Tôi vờn Tuyết như mèo vờn chuột, trổ hết tuyệt kỹ công phu đã thu thập được trong một tháng nay. Khắp người Tuyết, từ rốn trở lên, không nơi nào lưới tôi không bò qua. Nách, ót, hông, vú, bụng, sống lưng…
Khi tôi kéo quần Tuyết ra thì nó giữ lại:
“Đừng anh… Anh…”
Tôi nói nhỏ:
“Để yên, anh yêu Tuyết… Anh yêu Tuyết…”
Và mạnh tay tụt xuống. Nó cố gắng tỏ một động tác chống cự yếu ớt, nhưng tôi biết, động tác chỉ lấy lệ. Trong cái đầu đậm đặc những hình ảnh mê tơi do cuốn báo tạo ra, cộng thêm chất “thần dược” đang chảy rần rật trong huyết quản, nó bây giờ chỉ muốn được thỏa mãn.