VN88 VN88

Đừng sờ vào đít tôi đồ pê đê

Và ảnh nhấn mạnh hơn. Tôi không nghe gì cả, tai tôi ù đi, tôi cảm thấy như da thịt bị xé nát. Tôi đã hứa không hét lên nên tôi gắng kiềm lại. Tôi chỉ nắm chặt cu của Luc trong tay. Rồi anh Malik tiến vào nhẹ hơn, tưởng như sẽ chẳng bao giờ dừng. Và khi bìu dái ảnh đụng vào mông tôi, ảnh muốn ôm hôn tôi nhưng làm tôi thấy đau lắm nên ảnh thôi. Anh đợi một lạ rồi từ từ rút ra, gần như hoàn toàn. Anh lại tiến vào? Anh ấy đang đụ tôi, lúc đầu thì chậm rồi mỗi lúc một nhanh cho đến khi ảnh xuất tinh vào người tôi.

Trong lúc ấy, cu tôi cũng lấy lại sự hùng dũng ban đầu và Luc bắt đầu mân mê nó. Tôi kêu ảnh cũng đụ tôi, ảnh làm liền. Lúc đầu ảnh cũng làm tôi thấy đau nhưng rất nhanh tôi thấy cực khoái, sự khoái lạc tôi vẫn còn chưa biết đến trước đây. Anh ấy ra rất sớm và chưa kịp xuất tinh. Tận dụng tư thế nằm ngửa của tôi, Malik leo lên người tôi và đút cu tôi vào hậu môn ảnh. Cảm giác dương vật của mình siết chặt trong cặp mông cường tráng làm tôi thấy mê mẩn cả người. Tôi không muốn xuất ra quá sớm nhưhg anh Malik giỏi đến nỗi tôi không thể kềm được.
Sự im lặng trở lại trong phòng. Khi chúng tôi đã lấy lại sức, chúng tôi quấn vào nhau dưới vòi sen, chơi đùa với cơ thể người khác. Như đã hứa với ba mẹ tôi, Luc cất xe đạp tôi trong xe hơi ảnh rồi chúng tôi đi ăn ở Mac Do trước khi thả tôi trước cửa nhà. Trong suốt bữa ăn, chúng tôi chỉ nói chuyện tình dục còn 2 anh ấy thì không ngừng châm chọc tôi về chuyện ấy, nhưng tôi lại khoái chuyện này.
Kể từ tôi hôm đó, tôi không khi nào không để quên đồng hồ, hoặc là cái gì đó. Và đương nhiên tôi phải quay trở lại để kiếm chúng. Mà mẹ tôi sẽ rất ngạc nhiên khi tôi về một mình sau buổi tập , bà ấy nghĩ rằng Luc có ảnh hưởng tốt đối với tôi. Nếu bà ấy biết . . .

Tháng 7 trôi qua thật nhanh. Ngày hôm nay, tôi phải tới nhà băng để lấy cho đầy một bao tiền bự mà tôi dự định sẽ tiêu một phần cho chuyến đi Tây Ban Nha cùng với anh họ Sébastien.
Câu lạc bộ chèo xuồng cayack đã đóng cửa gần 2 tháng , tôi thấy nhớ những hoạt động của nó. Tất cả mọi hoạt động:những buổi luyện tập trên nước(mà mọi người có thể nhìn thấy)và cả những lúc trong phòng thay đồ(mà chúng tôi giấu kín :Luc, Malik và tôi).

Kể từ lúc tôi gia nhập vào cuộc vui giành riêng cho những đứa con trai với 2 người bạn, tôi vẫn chưa quen với bạn tình nào khác. Ở ngân hàng, đôi lúc cũng có một số chàng trai thanh lịch muốn cám dỗ tôi nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tối hôm qua, tôi bắt đầu chuẩn bị hành lý cho chuyến đi xa. Do dự định sẽ đi quá giang nên mang một cái balô bự là thích hợp nhất. Tôi đặt trên giường những thứ quan trọng mình cần phải đem theo. Dù gì thì ở Tây Ban Nha mùa này trời lúc nào cũng đẹp nên tôi không cần phải mang theo nhiều quần áo.
Sáng nay là một buổi sáng trọng đại, tôi bắt đầu khởi hành. Tôi mang cái balô(nó nặng chịch vì tôi nhồi nhét chật cứng đồ đạc trong ấy) và bước tới ôm hôn chào tạm biệt ba mẹ. Mẹ nhét vào túi tôi vài trăm franc và đưa tôi một vỉ condomn:? Con biết cách dùng chúng, phải không con trai? Bảo trọng nha và nhớ là phải gọi điện cho mẹ đấy? . Cuộc chia tay đầu tiên lúc nào cũng bịn rịn , rồi tôi cũng ra khỏi nhà.
Tôi cảm thấy tốt hơn khi ra ngoài đường. Tôi đón một chiếc xe bus rời khỏi Metz và xuống ở chỗ dừng gần đường lớn nhất. Có không ít xe cộ trên đường nhưng tôi phải mất hơn một giờ đồng hồ mới quá giang được chiếc xe đầu tiên.

Lúc 5h chiều , tôi phải thú nhận rằng mọi việc tuy không suôn sẽ nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm. Sau 8 giờ đồng hồ , tôi đã đi được hơn 200 cây số mặc dù vẫn chưa ra khỏi Dijon. Hiện tôi đã mất 3 tiếng ra hiệu cho các chiếc xe ôtô mà chẳng có chiếc nào chịu dừng lại. Tôi không nhận ra ngay chiếc xe tải đang dừng lại, chậm dần và đậu cách tôi hơi xa. Chính tiếng kèn xe đã kéo tôi ra khỏi tâm trạng chán nản. Tôi nhanh chóng vác balô chạy và chạy về phía cabine tài xế. Đó là một chiếc xe tải hiệu Renault mà người ta phải ngồi cách mặt đất gần 2m. Tôi mở cánh cửa bên phải, đẩy mạnh cái balô lên cao, để nó xuống ghế ngồi rồi hít người leo vào cabine. Khi đó, chiếc balô của tôi bị nhấc lên và quẳng xuống chiếc ghế nằm ở phía sau và tôi đối mặt với người tài xế.

Anh ấy không giống như tôi đã nghĩ, mập và lông lá. Đó là một gã dễ thương. Anh có vẻ rất trẻ, độ chừng 20-22 tuổi(nhưng sau đó ảnh đã xác nhận ảnh 26 tuổi). Tóc vàng, ngắn, hai mắt xanh sâu thẳm và một nụ cười hấp dẫn chết người. Anh không to lớn mà cũng không mập, nhưng ảnh có 2 cánh tay thật ấn tượng. Có thể do công việc tháo dỡ các chuyến hàng khiến tay ảnh vạm vỡ. Anh ấy mặc một cái áo thun sát người và một cái quần vải rộng.
? Cậu đi đâu? ? Anh hỏi tôi. Phù, may thật , ảnh nói tiếng Pháp. Tôi cứ lo là đã lạc vào một khu nói tiếng Đức chứ, mà ở trường tôi chỉ được học thêm tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha.
– Tới Tây Ban Nha, gặp anh họ tôi để nghỉ hè. Ngài có thuận đường không? Ngài có thể đưa tôi đến đâu?
– Tới Perpignan. Nhưng không phải trong ngày hôm nay. Hôm nay tôi đã đi gần hết lượng thời gian được phép lái xe. Tôi đã khởi hành từ sáng, khá sớm, và trong vài km tới, tôi phải dừng để nghỉ đêm. Ổn không? À, thế cậu tên gì vậy?
– Matthieu. O? . Tôi đã rời Metz sáng nay và tôi vẫn còn lòng vòng tại chỗ. Cho nên nếu ngài đưa tôi đến Perpignan tôi sẽ bắt kịp lịch trình của mình. Khi đến đó tôi sẽ gọi điện cho anh họ , anh ấy sẽ đến đón tôi. Anh có một căn nhà ở giữa biên giới và Barcelone.
– Anh là Thomas và em có thể xưng hô ? anh , em? với anh. Anh không già lắm so với em như emthấy đấy. Anh nói trước:chúng ta sẽ dùng buổi tối ở Beaune, cách đây chừng 40 cây số sau đó rời đường cái, kiếm một chỗ nào yên tĩnh để qua đêm trên xe. Được chứ?
– Tuỳ ngài, à không, tùy anh quyết định!

VN88

Viết một bình luận