VN88 VN88

Đừng sờ vào đít tôi đồ pê đê

Kỳ nghỉ hè cũng sắp tới rồi, đương nhiên là với kết quả tốt như thế, ba mẹ tôi không thể bác bỏ việc tôi sang Tây Ban Nha chơi tháng 8 cùng với anh họ Sebastien và gia đình ảnh. Ba mẹ cũng đồng ý việc tôi xin quá giang xe cho đến khi tôi tới nhà những người bà con này(tôi hơi bất ngờ vì tôi không nghĩ ba mẹ tôi dễ dàng chấp nhận chuyện này như thế) .

Tôi thấy hơi ngu khi nhắc đến ? những gã kỳ quặc thường làm chuyện đó với những người xin quá giang? với ba mẹ . Điều này khiến ba mẹ tôi hơi bất an nhưng tôi đã trấn an họ rằng tôi thì lực lưỡng và nếu có chuyện như thế xảy ra thì những gã ấy sẽ không thất vọng trước sự phản ứng của tôi. Chắc là câu nói của tôi có hiệu quả vì ba mẹ tôi cũng không làm khó nữa.

Thật sự là tôi khá khỏe mạnh và lực lưỡng. Gần 1, 8m chiều cao nhưng thể hình sport của tôi khiến tôi giống như một vận động viên chuyên nghiệp. Giống như mọi thằng nhóc trong khu phố, tôi bắt đầu bằng môn bóng đá, lúc đầu tôi đá trên khoảng đất trống trước nhà sau đó là vào câu lạc bộ. Khi tôi khoảng 16 tuổi, thầy dạy thể dục đã dạy chúng tôi chèo xuồng cayack và tôi đã mê ngay môn này. Tôi đã ghi danh vào câu lạc bộ và việc luyện tập chèo xuồng thường xuyên cho tôi một thân thể khá phát triển và những cánh tay rắn chắc.

À, lại nói về những kẻ muốn làm gì tôi, tôi đã hơi khoác loác một chút. Nếu kẻ đó muốn làm gì tôi thì tôi nghĩ chắc là tôi khó mà giữ mình được, nhưng nếu như hắn chỉ muốn bỡn cợt tôi thì chắc là tôi sẽ nổi nóng. Nhưng đừng đem điều này nói cho ba mẹ tôi biết, họ thì lúc nào cũng nghĩ cậu bé trai của mình trong trắng như thiên thần.

Sự trong trắng của tôi, tôi đã đánh mất nó cách đây gần 2 năm. Lúc đó tôi vừa với bắt đầu môn chèo xuồng và tôi đã nhanh chóng gây chú ý với thành tích của mình. Những người phụ trách câu lạc bộ có vẻ như là đặt nhiều hy vọng vào thằng nhóc-tôi. Tôi được phép tập chung với những người giỏi nhất, chúng tôi lập thành một nhóm khoảng mười người gồm những thanh niên ở độ tuổi 17, 18, cực kỳ năng động luôn hăng say luyện tập hầu như mọi buổi tối trong đó tôi là người trẻ nhất chỉ 16 tuổi và anh cả của nhóm là Luc. Anh ta khoảng 18 hoặc 19 tuổi và ảnh phụ trách công việc huấn luyện cả nhóm.
Vào một buổi tối, chúng tôi làm việc chung tù 17h-18h30. Sau khi đã cất lại tàu và dụng cụ, tôi rời khỏi câu lạc bộ cùng với những người khác. Luc thì lúc nào cũng về sau vì ảnh có nghĩa vụ kiểm soát xem chúng tôi đã sắp xếp đúng chỗ các thứ chưa trước khi khóa các cửa. Khi tôi đi được nửa chặng đường 5 km quen thuộc thì sực nhớ là đã để quên đồng hồ trong phòng thay đồ khi tôi tắm.

Như đã nói, gia đình tôi thì không giàu và tôi sẽ gặp rắc rối nếu mở miệng xin một cái đồng hồ mới. Thế là tôi quay ngược lại và đạp xe như điên mong kịp trước khi Luc rời câu lạc bộ. Tôi quẳng đại xe mình gần khu tập và tôi nhào vào cánh cửa. Cửa mở ra, Luc chắc hẳn chưa về. Tôi băng vội qua các phòng để đến phòng thay đồ rồi đột nhiên tôi nghe thấy tiếng động như đánh nhau.

VN88

Viết một bình luận