Tôi đến Mỹ vào mùa thu, nên thời tiếc, khí hậu có vẻ dễ chịu. Mấy ngày đầu khi đến Mỹ, tôi đi đây đi đó với gia đình để làm giấy tờ cũng như xin vào trường để đi học lại. Sau đó ba tôi đi làm lại, mẹ tôi thì cũng tìm được việc làm, anh tôi cũng vậy. Chỉ còn có tôi là ở nhà một mình chờ thêm vài ngày nữa giấy nhà trường gởi về để tôi có thể đi học. Những chuỗi ngày này là những chuổi ngày sống trong cô đơn, thiếu Tư, thiếu Dung, thiếu Trung, và thiếu cả Quốc, tôi không thể nào chịu được. Tôi buồn lắm. Tối ngày tôi cứ ở trong phòng viết thư và xem tivi. Nhưng xem tivi thì chán ngắt, bởi lẽ tôi có hiểu họ muốn nói gì đâu. Ngày nào cũng vậy cứ ở trong phòng chờ đến lúc cả gia đình về rồi chạy ra ăn cơm. Những chuỗi ngày này là một đau khổ đối với tôi. Sống không bạn bè, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ.
Vài tuần sau, tôi được vào trường học lại. Tôi học lớp 11, mặc dầu đã 18 tuổi rồi, nhưng dù sao cũng đở hơn ngồi ở nhà. Thời gian đi học, tinh thần tôi khây khoả hơn. Tôi quen với một số bạn Mỹ, và những bàn bè của các quốc gia khác trên thế giới. Tiểu bang của tôi cư ngụ, rất ít người Việt, vì vậy tôi chưa gặp người nào trong trường.
Thời gian cứ thế trôi đi, trôi đi…
Một lần tôi viết thư cho Dung, tôi viết: “Còn nỗi cô đơn nào bằng nỗi cô đơn xa quê, sống nơi đất khách? Có lẽ em không hiểu và sẽ không bao giờ hiểu bởi vì em chưa một lần xa quê. Em biết không, càng sống xa em anh càng nhớ em. Nhớ đến quay quắc… Những lần ta bên nhau, những nụ hôn nồng cháy, ở nhà sau khu nhà thờ…”
Thật vậy, tôi buồn và tiếc nuối những chuỗi ngày sống ở Việt Nam với những người bạn đã từng đi qua trong đời. Nhiều lúc ngồi một mình tôi suy nghĩ không biết sao trên đời đàn ông con trai nào cũng thích lăng nhăn, cũng thích có nhiều vợ, nhiều đào, cũng thích được làm tình cho thoả. Tôi cũng trong số những người đàn ông đó.
Những ngày sống cô đơn ở xứ người, tôi bắt đầu viết truyện. Viết lại những chuyện tình của mình, xem như thể một nhật ký lưu giữ cho mình, để một mai rãnh rổi, lấy ra đọc cũng đở buồn. Thế là tôi viết, viết lại những gì mà tôi đã từng viết để chia sẻ cùng các bạn đọc. Nhờ những việc học, việc viết thư về cho bạn bè, việc viết nhật ký nên tôi quên đi thời gian, quên đi tất cả. Quên đi những chuyện tình dĩ vãng…
Thời gian trôi đi…
Đến một hôm, một ngày thứ bảy cuối tuần, một ngày tôi cảm thấy cô đơn, trống trải nhất thì nhật được thư em, thư Dung. Tôi mừng lắm. Vội mở ra đọc. Trong thư, có đoạn em viết.
“Biết bao giờ mình lại gặp nhau anh nhỉ? Những cảm giác đầu đời mà anh đã cho em, em không thể nào quên đi được. Dù một mai em có lấy chồng, hay không còn trên cõi đời này đi nữa, em vẫn không bao giờ quên anh. Đó là em nói dại, em nói chơi. Chứ thật ra em không có ý định đó. Nếu sống, em sẽ ở vậy chờ anh. Cho dù là 10 năm, 20 năm, hay bao nhiêu em cũng chờ anh cả. Còn chết đi, em vẫn mong ở cạnh bên anh. Gần đây trong người em thấy có cái gì khác lạ mà em không thể giải thích được…”
Tôi đọc đi đọc lại bức thư của Dung mà cảm thấy thương nàng nhiều hơn. Tôi muốn bỏ học để tìm việc làm có tiền về Việt Nam thăm em. Chứ đi học thì biết bao giờ về thăm em được. Nhưng ngặt nổi ba tôi không cho tôi đi làm. Ba bảo:
-Trong nhà chỉ có một mình con là còn tuổi đi học, vậy ráng học đi đừng để uổng phí cái công lao…
Nghe ba tôi nói vậy, nên tôi không thể nào không nghe lời. Vã lại từ hồi nào tới giờ tôi vẫn là một đứa con có hiếu, chưa bao giờ cải lại lời ba mẹ.
Rồi mùa thu cũng qua mau, mùa đông lại kéo đến. Cái lạnh của xứ người. Cái nhớ nhung da diết cứ bám theo tôi. Nỗi buồn nào còn buồn hơn nỗi buồn xa xứ? Ngoài việc học trong trường ra, tôi để dành thời gian viết thư cho bạn bè, cho người yêu của tôi. Học ở trường đã được hơn bốn tháng rồi, mà tôi vẫn chưa có quen một người bạn nào thích hợp.
Nhưng rồi có một lần, tôi quen lại quen một người bạn ở trung học. Cô tên là Senie, người người Peru. Nói quen thì không đúng, thật ra Senie chỉ cảm ơn tôi nhiều hơn. Số là tôi học chung lớp toán Calulus chung với cô ta. Những lần làm bài kiểm, tôi đều để cho Senie xem, thế là cô để ý tôi nhiều hơn. Có một lần, sau khi nhận bài kiểm lại, Senie được 94%, cô ôm tôi và hôn lên má tôi ngay trước mặt bạn bè. Thế là lần đó tôi đỏ mặt như gấc chín. Tại vì từ hồi nào đến giờ có ai hôn tôi giữa chốn đông người ban ngày ban mặt đâu. Giờ Senie hôn, bảo sao không sợ. Sau lần hôn ấy, tôi để ý đến cô ta nhiều hơn. Chuyện tình cảm của tôi với Senie lại nảy nở.
Có một ngày…
Ngày đó Senie và tôi có bài kiểm tra, vì vậy Senie mới mời tôi về nhà cô ta để chỉ bài. Ngồi trong phòng riêng của Senie, chúng tôi học bài. Những bài toán rất dễ đối với tôi, nhưng đối với Senie là một nỗi hóc búa. Vì vậy tôi cứ chỉ đi chỉ lại cho nàng làm. Học bài được mười lăm phút thì nàng than mệt. Thế là chúng tôi coi TV. Lúc này vốn luyến tiếng Anh của tôi cũng tạm được. Tôi có thể nghe và hiểu được 60% những gì người ta nói.
Nhà Senie rất khá giả, có cả cái TV thật lớn và rất đầy đủ tiện nghi. Gia đình của cô ta có cả một căn tiệm bán đồ ăn Mễ thật lớn, vì vậy mọi người trong nhà đều đi vắng. Senie đưa cho tôi cái điều khiển từ xa để tôi chọn đài xem. Chọn hoài, tôi không thấy có một đài nào được, toàn là phim hoạt hình và thời sự. Nên tôi trả lại cái điều khiển cho Senie. Thấy tôi có vẻ không thích Senie mới đề nghị chúng tôi xem phim. Tôi đồng ý. Thế là nàng bỏ một cuộn phim cao bồi vào coi. Phim khá hay.
Coi phim một hồi, Senie dùng chân khều khều lấy tôi hỏi:
– Có bồ chưa
-Chưa
-Còn trinh à?
Hỏi rồi Senie cười sặc sở. Tôi ngồi im. Rồi cô ta lại hỏi tiếp:
-Có muốn làm tình không?
Vừa nói Senie vừa xích lại gần tôi rồi ôm lấy tôi, hôn lấy hôn để. Cô ta như con hổ đói, đè tôi xuống…
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)