VN88 VN88

Đồng tính luyến ái Nam Nữ

Rồi nó cũng đến?

Tôi nhẹ, rất nhẹ, liếm vào lồn nàng. Nước dâm thủy của nàng chảy ra lai láng. Tôi uống hết. Tôi mút lồn nàng, bú lồn nàng. Tôi mút hột le nàng. Nàng ưởng người lên, hẩy hẩy mông vào miệng tôi để cho miệng tôi càng sát với lồn nàng khi tôi chạm vào hột le nàng. Dung rên rỉ, quằn quại trong cơn đê mê của thể xác. Tôi ngồi dậy, cầm con cặt đã cương cứng của mình tự lúc nào, từ từ đặt trên lồn Dung. Toàn thân nàng hẩy lên để đón lấy con cặt tôi. Từng chút một, từng chút một, tôi đưa dương vật tôi vào âm hộ ấm áp đầy nước nhờn của nàng. Tôi làm rất khẽ và nhẹ vì tôi biết Dung là người còn trong trắng. Khi đầu khất của tôi vào trong âm hộ nàng thì nó chợt dừng lại. Dung rên rỉ?

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã chạm vào màng trinh của Dung. Tôi sợ nàng đau nên chưa dám đút mạnh vào thì ở dưới, Dung đã nắc mông đít nàng lên. Dung hít hà kêu đau. Tôi biết Dung đau lắm. Tôi để con cặt tôi trong lồn Dung một hồi lâu cho cảm giác dễ chịu đôi phút rồi tôi bắt đầu hẩy mông. Tôi làm những động tác mà tất cả loài vậy trên trái đất đều làm đó là truyền giống. Tôi nắc Dung. Tôi ôm ghì lấy Dung. Cảm giác ngây ngất cứ bay bay. Cửa mình Dung siết chặt lấy con cặt tôi. Dung rên lên trong cơn thống khoái. Còn tôi càng lúc càng nắc mạnh. Tôi thở mạnh và ôm chầm lấy Dung. Tôi hôn lên mắt nàng, lên môi nàng. Tôi nắc và nắc. Những tiếng chèm nhẹp lách chách của tiếng nước lồn và tiếng hai vật âm dương chạm vào nhau trong đêm thanh vắng của sân sau khu nhà thờ tạo nên một âm thanh đầy dục vọng. Và cứ thế tôi nắc Dung?

Cho tới một lúc sau, toàn thân tôi như ngàn con kiếng chạy khắp mình. Tôi biết tôi sắp xuất tinh. Còn Dung thì quằng quại. A? hộ Dung siết chặt lấy dương vật tôi. Tôi nắc thật mạnh vào lồn Dung lần cuối. Tinh trùng tôi bắn xối sã vào lồn Dung đầy ứ. Xong, tôi ôm Dung, hôn Dung và bú vú Dung. Chưa đầy năm phút, dương vật tôi lại cương cứng. Tôi hỏi Dung:
– Em có mệt không? Em có sung sướng không?

Dung ôm chầm lấy tôi, khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc lan đều trên má Dung.

Tôi hôn Dung và tiếp:
– Cho anh một lần nữa nhé?

Dung khẽ gật nhẹ đầu và tôi lại tiếp tục đút cặt mình vào lồn Dung mà nắc. Chúng tôi quằn quại trong cơn ái ân và hôn nhau cho đến lúc mệt nhừ. Tôi quá mệt, cả hai chúng tôi định ngủ lại nơi hoang vắng này, nhưng chúng tôi lại sợ nên tôi bảo Dung:

– Mình về nha em. Ngày mai anh đi rồi, qua bển anh sẽ viết thư về cho em. Em nhớ nhé. Anh yêu em quá. Em Dung của anh?

Dung ôm chầm lấy tôi. Dung không nở rời xa tôi, tôi hôn Dung rồi cả hai chúng tôi chia tay. Khi tôi mặc áo vào thì mới biết trên áo tôi dính toàn là tinh trùng của tôi và máu trinh của Dung. Tôi không mặc áo vào mà để trần vậy đi về nhà. Hên cho chúng tôi, ở cái làng hẻo lánh này ai cũng lên giường ngủ sớm để ngày mai còn phải ra đồng.

Khi về đến nhà, nhà tôi đã ngủ hết. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trên bàn thờ, tôi mở chiếc áo ra xem. Trên đó, một vết máu trinh và tinh khí của tôi còn lợn cợn trên ấy. Tôi hôn lên tì vết ấy như thể hôn lên lồn Dung và nâng niu chiếc áo ấy, xếp gọi lại bỏ vào ba lô làm hành trang để lên đường đi Sài Gòn, rồi đi Mỹ.

Tôi trèo lên tấm phản cố dỗ cho mình một giấc ngủ, nhưng tôi không tài nào ngủ được. Tôi cứ thao thức nghĩ về Dung mãi. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết.

Tôi đến Sài Gòn vào một buổi trưa tháng Tám. Sài Gòn tháng Tám oi bức. Cái nóng hầm hập và rít sau một cơn mưa ngắn trong thoáng chốc. Vừa bước xuống ga xe hoả là tôi thấy bác tôi và cả gia đình bác đến đón.

Đã bao năm xa cách Sài Gòn, nhưng lâu lâu Bác cũng có vào Trung thăm chúng tôi. Vì vậy mà tôi còn nhớ bác, nhớ gia đình bác. Nhưng bên cạnh bác, tôi thấy có một chàng thanh niên cao lớn. Mặt mày anh chàng rất điển trai và trông rất minh mẩn, sáng suốt. Anh ta mặc áo thun trắng, quần jean xanh. Trông vẻ mặt kia, tôi thấy có chút gì đó quen quen. Nhất là ở đôi môi. Đôi môi lúc nào cũng mĩm mĩm như thể đang cười với mọi người. Tôi quay qua định hỏi người kia là ai, thì người lạ vội lên tiếng:

– Tuấn đó có phải không? Còn nhớ Quốc không? Quốc nè…

Tôi vỡ lẽ, đứng lặng người không biết nói gì hơn. Tôi chỉ ồ lên một tiếng rồi lặng lẽ nhìn Quốc. Hai bác tôi, mẹ, và anh tôi cứ thao thao bất tuyệt về chuyện ở miền Trung, chuyện ở Sài Gòn, chuyện đường, chuyện xá. Họ không hề chú ý đến chúng tôi nữa. Quốc đến bên mẹ tôi, lễ phép nói:

– Dạ chào bác, chào anh. Con là Quốc, bạn của Tuấn từ hồi Tuấn còn ở Sài Gòn.
– Bác biết. Tụi mày bao nhiêu năm còn nhớ, quý hóa quá.
– Bác cho con dẫn Tuấn đi một vòng Sài Gòn cho biết Sài Gòn đã thay đổi ra sao nhé. Tối con chở Tuấn về.

Mẹ tôi dễ dãi bảo:
– Ừ tụi con đi chơi về sớm. Sáng mai Tuấn còn phải đi phỏng vấn và chích ngừa nữa.

Thế là tôi và Quốc đi ra chổ gởi xe. Bao năm trời xa cách, giờ gặp lại, tôi không biết nói gì với Quốc. Và có lẽ Quốc cũng vậy. Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau ra đến nơi gởi xe. Quốc lấy xe, rồi trả tiền. Xong, Quốc quay qua bên tôi hỏi để phá tan cái dây im lặng muốn điếng người:

– Thành phố bây giờ lạ quá phải không?
– Ừ lạ thật.

VN88

Viết một bình luận