VN88 VN88

Con cặc anh làm em say mê đến nỗi mất trí

Đó là lần cuối cùng tôi gặp lại thiên thần của mình. Tôi cố gắng tìm trong khắp thành phố, nhắn tin trên báo và truyền hình, thậm chí còn nhờ cảnh sát tìm kiếm Mike với cái lý do cậu bé chưa trả tiền ông già Noël cho cửa hàng. Nhưng tất cả đều vô vọng. Cậu bé cứ như là bốc hơi mất và hình như đã vĩnh viễn xa khỏi tầm tay tôi.

Cửa hàng của chúng tôi đã phát triển thành công ty cỡ vừa trong vòng chưa đầy một năm kể từ khi chúng tôi mở thêm chi nhánh. Tôi đã trở nên giàu có. Nhưng rồi tôi vẫn sống cô đơn.

Nhiều khi tôi tự hỏi, có phải những lời tôi nói với Mike khiến chàng trai trẻ bị tổn thương hay không, hoặc trên đường về tối hôm đó, cậu bé có gặp chuyện bất trắc gì đó hay không? Nhưng tôi biết rằng, dù có gì đã xảy ra đi nữa, tôi chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân mình.

Hôm nay đúng là ngày 24. Một năm rồi tôi sống với những kí ức ngọt dịu về Mike. Tôi chẳng bao giớ quên được cậu bé. Tôi trang trí căng phòng hệt như năm trước, đặt mua một con ngỗng quay đúng bằng kích cỡ ngày xưa, nấu món bò hầm, súp cà rốt và làm một cái bánh kem hình khúc cây Noël. Tất cả hầu như đầy đủ cho một mùa giáng sinh. Hầu như là đầy đủ.

Khi cắn một miếng thịt ngỗng, tôi bật khóc.
Giáng sinh không có Mike bên cạnh, mới buồn bã biết bao.
Cuộc sống thiếu Mike kề cận mới vô nghĩa làm sao.

Tôi chắp hai bàn tay lại nguyện cầu với chúa rằng Mike vẫn bình yên và một ngày nào đó, cậu bé lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi dâng lên chúa sự hối hận dày vò của mình. Chỉ vì một chút vô tâm, một chút sĩ diện, một chút danh vọng bề ngoài, tôi đã đánh mất chính hạnh phúc của mình.
Ti vi quay cảnh những đôi tình nhân trẻ hôn môi nhau thắm thiết. Bọn họ thật hạnh phúc nhưng trái tim tôi thì như tan nát.
Tiếng chuông cửa vang lên. Tim tôi giật thót. Quệt nước mắt, tôi chạy bay ra cửa.
Không có người nào đứng đó. Nhưng phía dưới cửa là một con búp bê hình ông già Noël màu đỏ chót. Đó là cái đẹp nhất cũng là cái duy nhất mà tôi từng được thấy.

Tôi khoác vội cái áo khoác vào người, không thèm khoá cửa, chạy như bay ra phố. Tuyết rơi trắng xoá bầu trời, ánh đèn đường sáng rực còn tôi tìm kiếm Mike của mình trong hy vọng.
Tôi không thấy cậu bé đâu cả.
Nhưng tôi biết cậu ấy còn tồn tại, còn đâu đó ở xung quanh tôi, quan sát tôi sống và nhớ nhung về cậu ấy.
Tôi chạy lẫn vào đám người đông đúc. Tôi cứ chạy như thế, không định rõ là chạy về đâu và chạy để làm gì.
Tôi để trái tim mình mách bảo cho lý trí tìm ra con đường cho hạnh phúc.
Có thể hôm nay tôi sẽ không tìm được Mike của tôi.
Nhưng tôi biết rằng mình rồi sẽ tìm được cậu bé./.

(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)

VN88

Viết một bình luận