Tôi nhìn Mike khép cánh cửa tiệm lại, biến mất trong làn tuyết trắng đang rơi. Chỉ nhìn đằng sau thôi, cậu ta vẫn đẹp rực rỡ như thường.
“Chúa ơi, người ta ăn cái thứ gì mà sao đẻ con ra đẹp thế không biết” Tôi nghĩ thầm trong bụng, với tay mở một bài nhạc Giáng Sinh lên rồi khoá cánh cửa lại. Tôi phải dọn dẹp tiếp và dọn dẹp luôn cả phần ngày mai.
Cô ca sĩ trẻ Britney Spears hát vang lên lời khẩn cầu ông già Noël hãy cho cô ấy một món quà, rằng cô ấy đã thật, thật tốt trong suốt cả năm nay. Tôi lẩm nhẩm theo lời bài hát, và nghĩ thầm rằng, nếu ngày mai Mike quay lại thì đúng thật, cậu ấy là món quà Giáng Sinh sớm tuyệt vời nhất mà tôi từng có trong đời.
Tôi là Gay. Suốt hai mươi lăm năm đầu tiên của cuộc đời mình, tôi sống chỉ để chống chọi với điều đó. Tôi đi cua gái. Tôi ngủ với bọn họ. Tôi khiến bọn họ sung sướng. Nhưng tôi chẳng thể ở với ai lâu quá hai tháng. Bọn họ làm tôi phát ngán lên, hệt như một món ăn thiu cần đổ bỏ. Cuối cùng, ba mẹ định cho tôi một cô vợ để cưới, nhằm “chấm dứt cái tính bay bướm” của tôi. Điều khôn ngoan duy nhất tôi đã làm lúc đó là nói “không” trong buổi lễ. Điều đó thật bất nhã với cô dâu nhưng tự nhiên tôi thấy nhẹ lòng.
Từ đó đến nay đã chín năm trời trôi qua. Tôi bỏ làm công ty, vào làm cho cửa hàng bán đồ theo mùa mà tôi có ¼ vốn trong đó. Công việc cũng khá tốt và bình thường tôi chỉ chỉ đạo hay thu ngân. Nhưng kể từ ngày hôm qua, ¾ nhân viên đã nghỉ phép. Những người chủ phải bắt tay vào việc buôn bán luôn và tôi thì đảm nhận công việc vào chiều tối. Cũng may, nhờ có điều này mà tôi mới được gặp Mike.
Trước đó tôi có làm tình với vài chàng trai. Nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Hoặc họ bắt tôi công khai cuộc tình hoặc họ nhanh chóng thay đổi và tìm đến bạn tình mới. Tôi thấy chán nản và những thứ giúp tôi thoả mãn lâu nay là bàn tay săn chắc và vài thứ đồ giả.
Tôi đóng cửa hàng lúc 7 giờ tối. Tuyết đã bớt rơi và tôi thấy lòng nhẹ nhàng. Tung cái ô ra, tôi che lấy đầu mình và bước về nhà, cách cửa hàng 2 dãy phố. Tôi hơi mệt khi nghĩ đến việc nấu nướng nhưng hình bóng của Mike lại giúp tôi lên tinh thần.
Bố mẹ tôi đã dọn đến sống với cô em gái của tôi ở một bang khác. Tôi phải tự lo cho mình và đôi khi tôi thấy rất cô đơn buồn tẻ. Nhiều khi tôi mong ước có một người bạn trai sống kề bên, an ủi và chia sẻ. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho việc công khai nói với mọi người: “Tôi là Gay nè”. Vì thế, mọi việc cứ chậm như cũ.
Ngày 23.
Hầu hết mọi cửa tiệm bán đồ giáng sinh đã đóng cửa sau đợt bán hàng giảm giá vào ngày 21-22. nhưng tôi thuyết phục với những người hùn vốn cùng tôi rằng, có một số hàng chất lượng kém hoặc không để sang năm sau được. Vì thế, tôi muốn bán cho một số người nghèo chưa có đủ tiền mua đồ cho giáng sinh trong nhà. Những người bạn của tôi đồng ý, nhưng có điều họ không thèm đến cửa hàng. Họ bắt tôi làm một mình. Tuy vậy, tôi vẫn thấy rất vui vẻ.
Tôi bán được cho một cô bé có vẻ rất nghèo một con gấu bông xù với giá chỉ bằng một cái hotdog. Một phụ nữ mặc đồ tồi tàn, hình như vừa lãnh tiền thưởng xong, mừng đến rơi nước mắt khi mua đuợc ở tiệm tôi một cây thông màu xanh đậm cao 1m2, đầy đủ đồ trang trí chỉ với giá của một con ngỗng quay cho đêm giáng sinh. Tôi thấy hạnh phúc lắm khi nhìn vào đôi mắt long lanh của họ. Đến bốn giờ chiều, lúc tôi chuẩn bị dọn dẹp chờ Mike, tôi bán được tổng cộng 8 con búp bê thiên thần, 12 con thú nhồi bông, 7 ông già Noël bằng nhựa, 4 cây thông, một số trái châu, nến dài, nến thơm và các dải đăng ten màu; nhưng số tiền thu được chỉ tròng trành một trăm đô la. Thôi kệ, chủ yếu tôi thấy hạnh phúc trong tim mình đang dâng lên rộn rã là được rồi.
Tôi chờ Mike cho đến năm giờ thì cậu bé đến. Tuyết phủ đầy mái tóc, sóng mũi, bờ vai và gấu quần. Nhìn chàng trai trẻ như một chàng hoàng tử của băng tuyết. Có điều lạ là cậu bé không hề lạnh. Mike nở với tôi một nụ cười ấm áp vô cùng. Tôi đọc được trong mắt Mike những điều khao khát hết sức riêng tư.
– Đến đây đi chàng trai của anh. Đến gần anh nào, để anh ôm em nào – tôi ghì chặc Mike vào người và tự nhiên thấy yên bình quá.
Mike đưa một tay lên vuốt má tôi, rồi tới bàn tay thứ hai. Cậu bé đưa mặt tôi thẳng vào mặt cậu. Môi tôi chạm vào môi của Mike. Một luồng điện chạy dọc theo người tôi. Phổi tôi nghẹn lại không thở được. Tôi rời Mike một chút để lấy hơi và cậu bé lè cái lưỡi đỏ ra vẻ thèm khát. Tôi cũng bắt chước làm điều đó, và lưỡi chúng tôi chạm nhau ngoài không khí. Sự trơn trượt của nước bọt làm lưỡi hai chúng tôi cọ sát rất dễ dàng. Mỗi lần những gai thịt của Mike cạ vào lưỡi tôi, tôi lại run người lên. Sau chót, tôi ngậm nguyên cái lưỡi của Mike vào trong miệng mình và mút nó một cách mãnh liệt. Đó là nụ hôn mãnh liệt nhất trong cả cuộc đời tôi.