DưngQuá mặc dầu chưa học được đến mức cao siêu như Lý Mạc Sầu, nhưng hắn đã học và đoán biết trước được thế “Tâm yểu đầu lâm” này, nên tránh né được dễ dàng.
Lý Mạc Sầu quá ngạc nhiên, vội định thần nhìn lại xem có phi là thằng bé ngày xưa chăng. Nàng không thể tin đợc rằng trong một khong thời gian quá ngắn, mà nó đã luyện tập bn lãnh khá cao cường, và nhìn trong lối tránh né có quy củ, rõ ràng hắn đã trở thành một đệ tử tinh thông của phái Cổ-Mộ rồi.
Lý Mạc Sầu tức giận gầm lên, tung mình lên cao, một đạo kiếm quang lấp lánh rít lên trong gió:
– à thằng oắt con ranh mãnh, phen nầy cho mi nếm tài ta.
Nàng vung kiếm, tận lực chém x vào mình Dưng-Quá không chút nhân nhượng.
Tiểu Long Nử phóng làn lụa bạch ra che chở cho đệ tử, rôi tung mình lộn ba vòng về phía trước , đợi tới vòng thứ ba nàng tiện tay phóng cây Ngọc-phong-Sa vào mắt Lý Mạc Sầu
Ngọc-phong-sa là một loại kim tiêu hình lục giác đã được tôi luyện bằng nọc độc của giống ong trắng, nó tuy bé nhỏ nhưng bằng kim loại đặc chế, nên có thể phóng đi rất xa và mạnh. Tầm tấn công của nó rất bao la. Tuy nhiên vì chất độc của nó rất lợi hại nên Lâm Triều Anh chỉ sử dụng trong những trường hợp đặc biệt cần thiết mà thôi. Khi đã cao siêu, bn lĩnh đã đạt đến mức thợng thăng, bà không mấy khi sử dụng đến nữa vì xem nó như là loại ám khí.
Sở dĩ biết được bn chất, Lý Mạc Sầu ác độc, nên sư phụ Tiểu-long-Nữ chỉ dạy nàng Băng-phách-ngân châm, mà không truyền thụ Ngọc-phong-sa.
Lý Mạc Sầu khom người né tránh, nhưng không kịp cây châm gim phập vào búi tóc ngay đỉnh đầu.
làn lụa bạch và bóng phất trần xoắn lại nhau, phút chốc đã trên mời hiệp bắt phân thắng bại.
Đột nhiên Lý Mạc Sầu hét lớn:
– Sư muội hãy mở mắt xem bn lĩnh của ta.
Nói rồi nàng chuyển thế bất ngờ đo ngược cây phất trần chặt mạnh gii lụa bạch đứt làm đôi, kể ra dùng một cây phất trần mà cắt đứt được nhung lụa, qu nội công của nàng đã thuộc hạng cao thâm trong giang hồ.
Nhưng Tiểu Long Nữ vẫn điềm nhiên không chút bấn loạn và tr lời:
– Khá đấy!…không ngờ chỉ cách biệt vài tháng mà vỏ công sư tỷ tiến bộ vô cùng!?
Nói xong, nàng dùng hai tay múa tít nhung lụa còn lại, một đầu cuốn chặt vào cán, một đầu bao quyện đầu phất trần, rồi chuyển lực xoay ngợc một vòng, hai nhung lụa đã bứt gãy cây phất trần làm hai khúc.
Sự phn ứng quá mãnh liệt và bất ngờ, Lý Mạc Sầu không kịp giữ vũ khí, phi buông tay cho hai đoạn phất trần ri xuống đất, rồi tung chưởng xông vào tấn công luôn.
Đánh nhau gần trăm hiệp nhưng vẩn bất phân thắng bại. Tiểu Long Nử dùng kế M-hồi-Đao , phi thân chạy mất
Lý Mạc Sầu tung mình đuổi theo, miệng gọi:
– Đừng chạy, hãy dừng lại ngay, yêu nử!
Tiểu Long Nữ quay mình phóng lại một mũi Ngọc-phong-sa, Lý Mạc Sầu thấy một lằn xẹt đều có thong mùi mật ong thm phức thì thất kinh. Tuy chưa biết loại vũ khí này, nhưng trước đây có nghe sư phụ thường nói Ngọc-phong-sa mỗi lúc bay đi có thoát ra mùi mật ong thoáng ngửi mùi này nàng đã đoán ra sư muội dùng loại vũ khí lợi hại đó để đối phó, cho nên nàng vội vàng nhy xuống để tránh, rồi phóng mình về phía sau chạy trốn:
– ngưi giỏi lắm! ta sẽ trở lại lấy “Ngọc-Nử-Tâm-kinh”, hy chờ đấy!!
Thoáng một cái bóng Xích-luyện-tiên-tử mất hút sao dy núi trước mặt.
Một ngày kia sau khi tập luyện xong, Dưng Quá ra ngoài Cổ Mộ săn bắn ít thú rừng về làm lưng thực. Vừa bắn được một con nai rồi hắn bỗng gặp một con thỏ lông đỏ, đầu đen, rất tinh khôn và nhy mau lẹ. Lúc bấy giờ thuật khinh thân đã tiến một bực nhưng vẫn không đuổi kịp. Khi đến gần chóp núi, con thỏ chạy rẻ vào một cái miếu mọc đầy hoa hồng, rồi biệt tích tìm không ra. Hắn chắc lưỡi thầm tiếc con thỏ đẹp đã uổng công trình quần đuổi nửa ngày để sẩy mất.
Dưng Quá nhìn thấy cái miếu bề dài độ mười trượng, mùi hưng bay lên ngào ngạt khắp xung quanh hoa hồng mọc bao phủ từng lớp, hết lớp này đến lớp khác, những cánh hoa vừa thm vừa đẹp, mn mởn nằm trên thm lá xanh ti, chẳng khác nào một nhà kết hoa, càng trông càng tuyệt vời.
Nhưng khi về khoe với Tiểu-long-Nữ, nàng thn nhiên bo:
– ngưi có chắc là an toàn không?
Dưng Quá vội nói:
– Ni miếu này hoàn toàn hoang vu vắng vẻ, hoa hồng bao phủ tứ bề, ở cách nhau vài thước không trông thấy. Dù phi lõa thể theo điều kiện bắt buộc cũng tiện không ai trông thấy. Khi Cô Long luyện tập Quá nhi sẽ ở đàng cuối miếu canh phòng cho cô cũng như Cô Long sẽ coi chừng hộ khi Quá nhi luyện tập. Chúng ta sẽ không sợ bị tẩu ho nhập ma.
Nghe Dưng Quá nói đến miếu nầy, Tiểu Long Nữ nhận thấy có lẽ được, muốn quan sát lại.
Nàng phóng mình ra khỏi Cổ Mộ, phi thân lên ngọn cây cao nhất đưa mắt nhìn vào hướng ấy, trông thấy tòa cổ miếu nằm khuất trong rặng hoa hồng tứ bề vắng lặng, tĩnh mịch, ngoài tiếng suối reo, gió thổi, chim kêu, không thấy một điều gì có thể làm xao động, thật là một ni hết sức thuận lợi cho công cuộc luyện công.
Nàng nói với Dưng Quá:
– Ta rất đồng ý với mi. Vậy chiều nay, chúng ta cùng tới đó để luyện tập.
Vào khong canh hai, hai thầy trò đưa nhau đến miếu ấy tìm chỗ sân bằng phẳng kín đáo nhất để tập. Rừng khuya lặng lẽ, mọi vật lắng trong màn sưng, c tòa miếu chìm trong rặng hoa hồng mùi thm ngào ngạt. C hai người đang đứng cách nhau một đoạn, có thể nói chuyện được, nhưng không nhìn thấy nhau.
Tiểu Long Nử ngó giáo giác, đoạn nàng đưa tay cởi bỏ thắt lưng, Từng mãnh vi ri dần xuống đất để lộ rỏ mồn một cái thân thể ngà ngọc của nàng; Cặp nhủ hoa của gái đôi mưi dâng cao thách thức, hai đầu núm vú mộng đỏ rung rinh trong gió. Đôi mông tròn lẫy vung cao ôm lấy phần hạ thể phn phớt chùm lông t; đôi chân dài thon th đang lột hết phần vi còn lại để nhường cho một thân thể trần truồng; từ háng chiếc đùi trắng tuốt đang uốn lượn từng đường cong theo gió, hạ thể to ra mùi trinh nử ngọt ngào thm phức.
– ngưi xong chưa , Quá nhi?_nàng hỏi nhỏ
– Dạ xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu được rồi!_Hắn trần truồng máng y phục mình lên cây khô sau lưng; một thân thể cường tráng với cặp mông đít diêu ra rắn chắc gợi hứng.
Hai thân thể loã lồ, sáng như ngọc dưới ánh trăng, chỉ cách nhau có hàng rào hoa hồng, c hai luồn tay cho nhau để bắt đầu luyện tập. Tiểu Long Nử thấy nhột nhạt ni lổ mủi, hình như có mùi vị là lạ nào đó đang chạy vào kích thích c thể mà nàng không thể diển t được. Dưng Quá củng vậy, một mùi vị đặc biệt làm hắn ngây ngất
Nào có biết đâu đó là hưng trinh nguyên và mùi trai t đang to khắp hai người. Kể từ hôm ấy trở đi, cứ đêm đêm họ đưa nhau vào đấy tập luyện, ban ngày về Cổ-Mộ để nghỉ sức dưỡng thân.
Lúc bấy giờ đang giữa mùa hè, khí hậu oi bức, nên tập về đêm mát mẻ dễ chịu hơn.
*
* *
Dưng Quá cảm thấy đầu đau nhức, tứ chi dường như bị trói căng ra, hắn mở mắt quan sát chung quanh; thì ra mình bị trói trên chiếc giường hàn băng. Bổng có tiếng cười lanh lãnh và một bóng người xuất hiện. Xích-luyện-tiên-tử, Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba là đệ tử của nàng, c hai điều như muốn loã thể, chỉ còn cái yếm nhỏ vừa che đủ những gì đáng che. Lý Mạc Sầu tiến lại gần Dưng Quá đưa tay vuốt hai phiến ngực trần của hắn, bàn tay nắn bóp hết đầu vú nầy đến đầu vù khác, rờ rẫm vùng nách non nhô ra tr trụi, bắp thịt hình tam giác chổ nối liền giửa nách và ngực chuyển động vì nhột-nhạt; rồi bàn tay chạy dài xuống vùng bụng vung đầy những c bắp gập ghền, lướt xuống c hông thắt lưng như một hình ống cắt đôi từ chóp xưng chậu chạy mất hút ngay c cánh nách, bàn tay chạm bắp thịt bọng đái cười nham nhở:
– khá khen cho con nha đầu Tiểu Long Nử khéo lựa đệ tử; một thanh niên đẹp trai, thân thể cường dưng như vầy ai mà không thích!