Thấy Dương Quá cứ ngó mình trân trối, nàng thấy nỗi buồn tiêu tan và nhường chỗ cho c một niềm tủi hận tiếc thưng rồi thở dài than thở:
– Thế là hết! Từ nay đừng nghĩ đến sự gặp nhau nữa nhé! Vĩnh biệt.
Dứt lời, nàng đứng dậy đi về phía trước.
Dương Quá vội gọi thật lớn:
– Cô Long bỏ Quá nhi sao? Đi đâu xin cho Quá nhi được theo cùng!
Tiểu Long Nữ quay mặt lại trầm giọng quát:
– Nếu mi còn tìm ta nữa sẽ như thanh kiếm nầy!!
Nói xong nàng dùng chỉ lực kẹp thanh gưm ở giử hai ngón tay rồi bẻ gẩy làm đôi; Dương Quá thấy nàng tỏ ra quá quyết liệt, lo sợ quá, nhưng chẳng dám nói lại lời nào. Nhìn tà áo trắng thoáng đấy như cánh bớm mất hút sau bìa rừng, Dương Quá đau đớn, ngồi bệt xuống đất với đôi mắt lưng tròng.
Dương Quá ngồi suy nghiệm, tự hỏi lưng tâm thấy chưa làm một điều gì thất lễ hay phật ý Tiểu Long Nử. Không hiểu vì sao bỗng dưng nàng lại có sự thay đổi tánh tình một cách đột ngột và vô lý. Từ chỗ thưng yêu quyến luyến, lời lẽ êm dịu lại trở thành oán hờn uất ức hằn học mình. Hắn nghĩ bụng:
– Vì sao cô Long nhận là vợ mình? Vì sao lại không bằng lòng gọi tiếng cô? Thật qu khó hiểu, ly kỳ. Chắc cũng có một duyên cớ nào nhưng nàng chưa nói thật. Chỉ trong nửa ngày mà hình như xy ra một cn bão tố trong tâm hồn nàng và c một sự xáo trộn phũ phàng cho sự sống chung của hai đứa. Hắn đưa hai tay ôm đầu gào thét thãm thiết làm lủ chim bay tán loạn khắp một vùng núi rừng hoang dã.
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)