Bà Hội Đồng được dịp nên khoe chuyện thằng con trai bà đổ đạt bằng tú tài với bạn.
– Ối … Có gì đâu chị Chủ Quận. Sẵn thằng Hai nhà em nó thi đậu tú tài, em khao thưởng cho con nó vui, vừa mời lối xóm uống ly rượu mừng cho cháu nó vậy mà.
– Ủa … chị nói vậy cậu Hai nó đậu Tú Tài rồi hén. Mau quá hả chị. Mới ngày nào nó còn đỏ hỏn…
– Cũng nhờ phước đức ông bà thôi chị à.
– Rồi chị tính mai mốt cho cậu Hai nó mần gì?
– Em cũng chưa tính nữa. Ví lại còn tùy theo ý của nó nữa.
– Ừa… ví dụ cậu Hai có tính ra mần việc em sẽ nói giúp với ông nhà em lo cho. Chỗ bà con thân thuộc ví nhau, chắc ổng không khó khăn gì đâu.
– Dà… Em cám ơn chị Chủ Quận. Nhưng để con nó vìa em hỏi qua ý kiến nó thử xem sao.
– Ừa… Chị tính đi rồ cho em hay. Cậu Hai Đức cũng trọng đại, ra đời mần việc cũng vừa rồi chị à.
– Dà.
Hai chị em mãi miết nói chuyện, vô tới nhà lúc nào không hay. Bà Hội Đồng gọi bạn ở rối rít:
– Tư Lùn ơi…
Tư Lùn chạy xớn xả lên, khép nép nhìn ra bà Chủ Quận, chấp tay cúi đầu xá chào lia lịa:
– Dạ… Thưa bà Chủ Quận mới qua.
– Nè Lùn… Bây xuống coi nấu nước nóng pha sẵn cho bà Chủ Quận tắm nghen.
– Ý khỏi… Em tắm bên nhà rồi chị à.
– Em sợ đi dọc đường chị mệt đó chớ.
– Em nằm võng đưa một lát là khoẻ re hà. Chị có bận gì thì cứ lo đi.
– Dà… Chị nằm nghĩ tự nhiên nghen. Em xuống xếp đặt cho tụi nhỏ nó lo cơm nước.
Nói xong, không đợi bà Chủ Quận kịp từ chối, bà Hội Đồng te te đi xuống nhà sau, vừa đi bà vừa dặn Tư Lùn:
– Bây đi bắt con gà mái dầu nấu cháo xé phai đãi bà Chủ Quận nghen.
– Dạ… Con lo ngay.
Trời chạng vạng tối, Hai Đức vìa tới nhà, hai tay xách lễ mễ nào vịt quay, xá xíu, cộng với mấy ký lạp xườn Long Thọ Xương. Bà Hội Đồng rất hài lòng nhưng vẫn quở yêu con trai:
– Nhà thiếu gì gà vịt mà con mua chi cho nó tốn kém vậy con.
Hai Đức cười dòn, ôm vai mẹ vuốt ve như thời còn trẻ thơ:
– Thì con cũng biết nhà mình có đủ cả. Nhưng mấy món này ngon có tiến ở Sài gòn, con mua về má ăn có sao đâu.
Hai Đức ghé hôn lên trán mẹ rồi đi luôn vào buồng riêng của mình, cất đồ đạc. Hai Đức bất ngờ chạm mặt bà Chủ Quận đang lơn tơn đi lên nhà trên. Hai Đức đứng sững sờ như bị thôi miên khi nhìn thấy bà. Vì cậu xưa nay chưa hề nhìn thấy người phụ nữ nào mà có nước da mặn mà, sắc sảo thu hút đến thế. Hai Đức nhìn bà từ trên xuống dưới, nhất là cặp vú nẩy nở và cái mông no tròn của bà đã làm cho tâm trí cậu không ít nhiều cũng bị dao động. Hai Đức gật đầu chào, mĩm nụ cười duyên:
– Thưa, cô mới qua chơi.
– Ủa, phải cậu Đức đây hông?
– Dạ phải… Dạ cô là…
Bà Chủ Quận tư nhiên nóng rang hai má, tay chân lóng cóng kỳ lạ, cười tủm tĩm trả lời trỏng trơ:
– Cứ gọi là Dì được rồi… Tui với má cậu là chỗ bạn bè mà.
– Dạ… Dì ở ngoài chợ vô chơi?
Đúng lúc bà Hội Đồng trở lên, nghe con hỏi, bà đon đã giới thiệu:
– Chèn đét. Bà Chủ Quận mà con không nhớ ra sao con.
– Dạ… Chắc tại vì lâu quá con không gặp. Hơn nữa dì vẫn còn trẻ như mấy cô thiếu nữ, con nhìn hổng ra má à.
Bà Chủ Quận nghe Đức khen nịnh mìnnh chợt thẹn thùng giả lã:
– Cái cậu này khen quá té hen à nghen. Tui già rồi hỏng trẻ trung gì nữa đâu.
Bà Hội Đồng cười ngất, nắm tay bà Chủ Quận kéo lên nhà trên vừa giục con trai:
– Thôi… Con đi tắm cho mát rồi lên ăn cơm. Chắc bà Chủ Quận cũng đói lắm rồi con à.
Hai Đức tắm xong lên nhà. Đèn măn-xông đã thắp sáng choang. Chàng bỗng nhớ đến chú Sáu Thìn đâu chẳng thấy mặt, thắc mắc hỏi mẹ:
– Ủa…Ông Sáu đâu nảy giờ về nhà con không thấy vậy má?
– Ừa… Má nhờ chú chỉ huy đám bạn canh điền lo mổ mớ bò, heo, gà vịt ngoài xẽo.
– Chi vậy má?
Bà Chủ Quận cười hớt lời bà Hội Đồng, giải thích:
– Chị Hội Đồng mở tiệc khao thưởng cậu đậu tú tài, lớn lắm à nhen.
Hai Đức ngó sững mẹ, chép môi:
– Bày vẽ chi vậy má. Con đậu tú tài có danh vọng gì lớn lao đâu.
Bà Chủ Quận cảm thấy nóng và bức rức trong người, bà vói tay lấy cây quạt rồi quạt lia lịa trước ngực. Bà liếc mắt nhìn cậu Đức rồi nói:
– Cậu nói vậy sao được. Xứ mình hồi đó tới giờ có ai đậu bằng cấp cao đâu.