Yến lại gọi:
– Ba ơi. ba ơi ba… Ba có nghe tiếng con không ?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có âm thanh vang lại. Hai người đi tới cửa mật thất cổ mộ. Ánh sáng phản chiếu của những viên ngọc lóng lánh. Bình rọi đèn pin chung quanh căn phòng.
Yến gọi lớn:
– Ba ơi, ba có trong phòng này không ?
Bình nói:
– Hình như không có ai ở đây cả.
– Vậy thì giáo sư Phan đưa bố em đi đâu chứ ?
Bình chiếu đèn pin vô gần chiếc quan tài. Dấu chân in rõ nơi đây. Bình nhìn chiếc quan tài, nói:
– Không lý ba em lại ở trong chiếc quan tài này hay sao ?
Yên run run.
– Chúng ta có thể mở nắp quan tài ra tìm được không hả anh ?
Bình để đèn pin xuống đất nói:
– Vậy thử xem.
Hai người cố đẩy nắp quan tài. Chiếc nắp quan tài xéo qua một bên. Cả hai vội vàng nhào tới rọi đèn pin vô trong quan tài. Tiếng Yến thét lên:
– Trời ơi… ba…ba….
Giáo sư Trọng nằm trong quan tài. Hai mắt nhắm nghiền. Bình cúi xuống ghé tai trên ngực giáo sư Trọng. Chàng nói lớn:
– Tim ba em còn đập.
Yến lấy hai tay lay mạnh thân thể giáo sư Trọng gọi lớn:
– Ba…. Ba tỉnh lại đi ba.
Hai mắt giáo sư Trọng vẫn nhắm nghiền. Thân thể bất động. Bình nói:
– Chúng ta đem ba em ra ngoài quan tài đã.
Yến hấp tấp nói:
– Phải… phải. Hãy khiêng ba em ra ngoài đã.
Hai người hì hụi khiêng giáo sư Trọng ra khỏi quan tài.
Bình nói:
– Có lẽ chúng ta phải đi kêu thêm người cấp cứu cho ba em
Yến ngập ngừng:
– Nhưng để ba em một mình nằm đây đâu có được.
Bình nhìn lên chiếc quan tài, nói:
– Ba em… ba em nằm trong chiếc quan tài này. Vậy… vậy cái xác ướp kia đâu rồi ?
Yến sợ hãi, đưa một tay lên miệng đang há hốc. Hai mắt nhìn nháo nhác. Có tiếng bước chân nặng nhọc vang lên.
Xác ướp từ từ đi vô phòng. Vừa đi hai tay y vừa xé những miếng băng chung quanh người kêu soàn soạt.
Bình và Yến cùng đứng dậy, lui về đằng sau. Xác ướp vẫn tiến tới chậm chạp.
Yến rú lên:
– Cứu mạng…. Cứu mạng.
Yến ôm chặt lấy Bình khi cả hai bị dồn sát vô tường. Chế Liễu hiện ra trước cửa phòng. Yến lại rú lên.
– Chế Liễu…. Chế Liễu… cứu mạng, cứu mạng…
Chế Liễu từ từ dơ bàn tay lên, chỉ về phía Bình và Yến nói:
– Hãy giết chúng đi. Không ai được phép chứng kiến sự đoàn tụ của chị em chúng ta. Với kho tàng này.Với quyền phép của chị em mình. Chúng ta phải khôi phục lại Chiêm Quốc. Ha ha ha ha ha …….
Tiếng cười của Chế Liễu kéo dài ra ghê rợn. Xác ướp vẫn từ từ tiến tới. Bỗng nó vấp phải giáo sư Trọng đang nằm dưới đất và té nhào về phía trước. Bình và Yến nhân cơ hội đó, chạy nhanh ra cửa. Chế Liễu dơ tay chặn lại. Bình nắm lấy nàng cho Yến chui ra ngoài. Chiếc vòng trên tay chàng máng vào sợi giây chuyền trên cổ Chế Liễu. Hai người giằng co. Sợi giây chuyền đứt và chiếc vòng cũng rơi xuống đất cùng với miếng mề đay vỡ tan tành.
Chế Liễu buông Bình ra, nhoài người theo chiếc mề đay. Nàng thét lên:
– Chết….. chết…. Chiếc nề đay này là nơi trú ngụ hằng đêm của ta cả ngàn năm nay. Nó bể rồi thì ta phải chết… A.a.a.a.a.a…..
Thân thể Chế Liễu nhỏ dần, nhỏ dần và biến thành con bò cạp đen tuyền, vội vàng chui xuống lòng đất.
Giáo sư Trọng lồm cồn bò dậy. Ông lấy tay gạt một chân xác ướp còn gác lên mình ông. Bình và Yến nhào tới kéo ông ra.
Giáo sư Phan và mấy người gác mộ cầm súng ào vô phòng. Mọi người mừng rỡ. Một người gác cầm súng ngơ ngác hỏi:
– Cô Chế Liễu đâu rồi ?
Giáo sư Trọng nhìn đống quần áo nằm dưới đất. Từ từ nói:
– Cô ta trốn mất rồi.
Quay qua giáo sư Phan. Giáo sư Trọng nói:
– Cám ơn anh. Nếu không có anh phát giác kịp thời thì hỏng hết rồi.
Trên mặt đất, chiếc vòng sắt trạm hình rồng của Bình và mấy miếng bể nát của mặt mề đay bằng đất nung nằm rải rác. Yến cúi xuống nhặt chiếc vòng lên, âu yếm đeo vào cổ tay người yêu.
Bình moi trong cổ áo. Cầm chiếc mề đay của chàng trên tay. Bỗng con bò cạp đen trong chiếc mề đay cựa quậy. Chàng sợ hãi ném mạnh chiếc mề đay vô vách tường bể nát…..
Có tiếng ai hát bản Hận Đồ Bàn lớn dần, lớn dần bên ngoài…..
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)