Con ở cùng nhà chồng, trước giờ con luôn nhẫn nhịn, không muốn tỏ thái độ hay nói một câu nào to tiếng với chồng, vì con biết, làm vậy chẳng được gì rồi bố mẹ chồng sẽ nghĩ gì con. Nhưng mà ‘con giun xéo lắm cũng quằn’, con thật sự đã quá sức chịu đựng rồi.
Hơn 2 năm qua, chúng con sống với nhau giận nhiều, vui ít. Chỉ là con không dám nói với mẹ vì sợ mẹ buồn. Con không tự đề cao bản thân mình nhưng lần nào giận dỗi cũng là do chồng con cả, con chẳng thấy mình quá đáng hay làm gì nên tội cả. Con đã là người vợ quá chu toàn, là người con dâu đảm đang, tháo vát, con đã quá chăm chỉ chịu khó trong gia đình này rồi, chẳng ai bắt bẻ được con điều gì nữa. Vậy mà, đến hôm nay, con thật sự phải vùng lên, phải nói với chồng con mọi chuyện chứ không thể nhẫn nhịn chuyện cũ sang năm mới.
“Gần Tết, con với chồng cãi nhau một trận, với con, đó là trận cãi nhau rất lớn, vì thực sự, con không thể nào chịu nổi nữa rồi mẹ ạ.”
Gần 1 tháng nay, chưa Tết mà anh ấy tối ngày trong rượu chè, say sưa lướt khướt. Con đã nói rất nhiều lần mà không được. Vì lần nào anh ấy cũng lại nịnh nọt con vài câu, ôm con rồi này nọ. Con gái mà, mẹ biết đấy, rất dễ mủi lòng. Giận chồng nhưng lúc anh ấy nịnh con, ôm con vào lòng là con lại quên hết mọi chuyện. Chỉ là, ngày hôm sau, sự giận dữ ấy lại trỗi dậy khi chồng con chẳng biết hối cải mà sửa chữa, vẫn như ngày nào, vẫn say sưa.
Khổ là, bạn bè làm gì có ai vài mấy người trong xóm, lại là mấy người hay cờ bạc. Con không yên tâm lại càng thêm lo lắng. Mẹ biết không, mỗi lần đi uống rượu là anh ấy đi tới bến, gần 12 giờ mới về, bắt con đợi mỏi cổ. Khổ hơn là, anh ấy về tới nhà thì lăn ra ngủ, người nồng nặc mùi rượu. Và bực nhất là chuyện không tôn trọng vợ, vợ gọi không bao giờ nghe máy. Những lần như vậy, nói với vợ một câu thì làm sao, vợ cũng yên lòng và chấp nhận. Nhưng đây, đã ngồi vào bàn rượu rồi là tới bến, chỉ biết đến rượu, những người khác không biết là gì, vợ cũng không coi ra gì.
Nhà anh ấy chiều con trai, không ai dám mắng. Đi cả ngày về chỉ nói một câu rồi lại cười hề hề cho xong, làm con càng ức chế. Tại sao lại có gia đình cưng chiều con trai mình quá mức như vậy? Nếu là con dâu, chắc đi vài tiếng cũng sẽ bị thắc mắc là đi đâu mà lâu thế… Nên từ ngày về làm dâu, con lúc nào cũng đảm đang, chu đáo, có bao giờ đi chơi ở đâu đâu. Những ngày nghỉ, con đều ở nhà cơm nước tinh tươm cùng nhà chồng.
Con nhẫn nhịn hơn hai năm nay để giữ hòa khí trong gia đình. Chỉ là lần này con mang bầu con có nhiều ức chế lại nóng tính hơn. Thế nên, gặp chuyện gì không vừa ý là con sôi lên sùng sục. Chỉ muốn nhảy vào chửi mắng, quát tháo. Hôm nay, con ở nhà một mình, vậy mà chồng con đi bảo đi một tiếng về, trong khi anh ấy đi nửa ngày không về. Con gọi điện thì chồng không nghe mấy. Cả nhà chồng đi chúc Tết, con không biết xoay sở thế nào, chỉ muốn có chồng đỡ đần việc nhà cho đỡ tủi thân.
Nhưng chồng đi biệt tích. Bực nhất là không nghe mấy, nếu chẳng may vợ có làm sao, anh ấy lo được cho mẹ con con à? Tại sao lại có người đàn ông vô tâm, nhẫn tâm đến vậy. Chỉ biết ham vui, nghĩ đến bản thân mình mà không hề nghĩ, vợ con anh ở nhà sẽ ra sao, khi vợ đang bụng mang dạ chửa?
Con quá mệt mỏi rồi, cảm thấy chán nản, bế tắc. Con chỉ muốn thoát khỏi sự ấm ức này mẹ hiểu không. Và hôm nay, khi anh ta vác cái xác toàn mùi rượu về, con đã to tiếng ngay cả khi có nhà chồng ở đó, vừa nói vừa khóc. Con quát to ‘anh làm người mà không có ý thức à? Vợ anh bụng mang dạ chửa ở nhà cả ngày, nhỡ có chết thì anh cũng không biết gì nhỉ, vì gọi anh có nghe điện thoại đâu. Xem ra, nuông chiều anh quá, anh không coi ai ra gì. Lấy anh đúng là vô tích sự’.
Con nhịn lắm rồi mẹ ạ. Người đàn ông con yêu chỉ biết ăn, ngủ, lười chảy thây không giúp vợ việc gì mặc dù vợ vô cùng mệt mỏi lúc mang bầu. Mọi thứ đều đến tay con. Con làm con dâu mà giống như giúp việc trong gia đình, chỉ mong có chồng chia sẻ, vậy mà…
Con hối hận rồi…
Ngày con đưa anh ấy về nhà, mẹ có vẻ không ưng… Mẹ bảo anh ấy nhìn ít nói nhưng mà sẽ cục tính, người này lại không có chí hướng làm ăn. Con đã cười mẹ, bảo mẹ như thầy bói vì ngày đó con nào tin, cứ yêu là cưới, tính toán gì nhiều. Nhưng bây giờ con đã thấy, mẹ nói đúng. Mẹ đúng là có tầm nhìn xa trông rộng. Thật không thể tin nổi, chồng con bây giờ lại là người đàn ông như vậy, người khiến con cảm thấy thất vọng vô cùng.
Sau lần cãi nhau với chồng đó, bố mẹ chồng con không dám nói gì chuyện này, vì họ biết, con trước giờ chưa bao giờ như vậy. Có lẽ là ‘tức nước vỡ bờ’. Con thật sự không nhẫn nhịn được thêm nữa, hà cớ gì phải chịu đựng mãi người đàn ông như thế, sống và cung phụng chịu đựng chỉ làm mệt bản thân, mệt đứa con trong bụng con mà thôi.
Mẹ biết không, con nhớ mẹ lắm. Gần Tết rồi, con càng nhớ mẹ. Con nhớ ngày còn là đứa con gái bé bỏng của mẹ, được mẹ ôm vào lòng. Nhớ nhất cảm giác được về nhà sắm Tết cùng gia đình, trang trí nhà cửa, mua đồ đạc cho bố mẹ. Năm nay, bố mẹ một mình, không có con, không khí trong nhà cũng buồn nhiều mẹ nhỉ. 2 cái Tết rồi con gái không thể đón giao thừa cùng bố mẹ, nhớ quay quắt trong lòng. Chỉ ước được chạy về bên bố mẹ đêm 30, được đem cành lộc về nhà và gửi bố mẹ những lời chúc tốt đẹp. Năm nay, lại chỉ là cuộc điện thoại chúc Tết, con cảm thấy buồn tủi vô cùng.
Bố mẹ có biết không, những lúc giận nhau với chồng, con lại nhớ bố mẹ. Con cảm thấy mình thật ích kỉ, thật nhỏ nhen khi mà lúc vui thì chẳng nhớ mẹ, lúc buồn mới nhớ. Chẳng biết chuyện này có đeo đẳng con sang năm mới không, nhưng mà, giận chồng mệt mỏi lắm, giận cả Tết thì còn gì là vui. Con sợ con không làm lành được vì thật sự, đây không phải là giận nữa mà là không chịu đựng được, là quá mệt mỏi rồi mẹ ơi!
(Vợ chồng)