Ra đến gần trại, chúng tôi phải đi thêm hai ba cây số nữa mới vào tận nơi. Đang đi trên con đường đất, bầu trời vần vũ rồi bỗng đổ mưa. Chúng tôi có mang áo mưa nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, cứ len vào lớp áo bên trong. Đến trại thì trời sắp tối, chúng tôi phải ngủ lại ở phòng thăm nuôi. Gọi là phòng chứ đây chỉ là gian nhà mái lá rất sơ sài. Lúc cởi áo mưa ra, tôi thấy người cô Mỹ-Hạnh ướt sủng. Chiếc áo bà ba đẫm nước bó sát vào người cô, phơi bày da thịt cô, thấy rõ cả xú chiêng. Quần cô cũng ướt. May là cô có mang theo mt đồ khác, thế nhưng lại không có phòng thay đồ. Mt bà cũng đi thăm nuôi xí xô:
– Còn mắc cở cái con mẹ gì ở chỗ này. Cởi ra đại đi chớ hổng ấy trúng gió chết hổng kịp ngáp đó.
Cô Mỹ-Hạnh nhìn tôi, tôi hiểu ý quay mặt đi vì ở đó chỉ có tôi là con trai. Khi quay lại, tôi thấy cô đã thay hết quần áo, cả xì-líp, xú chiêng cũng đã cởi ra vì ướt đẫm. Tôi thấy hai đầu vú ẩn hiện dưới lớp áo cô nên biết cô không có mặt xú chiêng bên trong. Khi cô ngồi xuống, tôi cũng không thấy cái lằn thun của quần lót. Đêm đó, khi đang ngủ thì cô bỗng lạnh run lên. Cô ú ớ gọi tôi. Nhanh trí, tôi thò tay vào bị lấy chai dầu gió đổ ra tay rồi đưa tay xuống dưới lớp áo xoa vào lưng cô. Tôi xoa hai bên thái dương và trên chiếc cổ trắng ngần của cô. Thấy cô hung hắng ho, tôi nói:
– Cô cho phép em xoa lên ngực cô nghe?
Không đợi cô trả lời, tôi đổ dầu vào tay rồi thọt tay vào xoa lên hai vú của cô. Mặt cô bổng đỏ ửng lên. Hai vú cô thật mềm mại, hai đầu vú nhỏ nhắn. Tôi xoa xuống bụng cô.
– Để em xoa dưới bụng cô. Nếu không cô sẽ bị lạnh bụng ăn không được. Mình còn mấy ngày nữa mới về tới nhà.
Tôi nhè nhẹ trật lưng quần cô xuống, tay xoa xoa nơi phần bụng dưới. Da thịt nơi đó trắng nõn, dịu dàng. Tôi dừng lại khi thấy có vài cọng lông lăng quăng bắt đầu xuất hiện chỗ tôi kéo giây thun quần xuống. Sau đó tôi ôm cô ngủ để truyền hơi ấm cho cô. Trong giấc ngủ, tôi giả vờ đặt môi tôi lên má cô.
Sau chuyến đi thăm nuôi đó, quan hệ giữa cô Mỹ-Hạnh và tôi càng ngày càng khắn khít hơn. Nhưng dù sao thì cô vẫn xem tôi như mt đứa em nhỏ, mt thàng học trò cưng. Còn phần tôi, tôi càng ngày càng nhìn cô dưới mt cặp mắt khác. Tôi xem cô như mt người yêu mà mình không dám tỏ, mt người yêu ngoài tầm tay với.
Cuối năm lớp 9, tôi được mẹ tôi cho biết là bà đã đóng tiền cho tôi đi vượt biên. Ngày đi là tối hôm sau. Nghe tin, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy đến nhà cô Mỹ-Hạnh. Cô đi đâu chưa về, tôi ngồi trước cở chờ đợi. Mãi đến 10 giờ tối cô mới về. Thấy tôi, cô ngạc nhiên:
– Thành làm gì mà ngồi ngoài này?
– Em có chuyện cần nói với cô.
Cô Mỹ-Hạnh mở cửa cho tôi vào nhà. Vì đã tối nên cô đóng cửa cài then lại cẩn thận. Đợi cho cô ngồi xuống, tôi nói:
– Em đến để từ giả cô. Ngày mai em sẽ ?đi? rồi.
Cô ngạc nhiên, suy nghỉ giây lát rồi đứng lên, đến ôm lấy tôi:
– Cô không biết nói gì hơn! Thôi chúc em đi an toàn, đến nơi đến chốn.
Cô bỗng lấy tay dụi mắt. Hai hàng nước mắt chảy xuống má cô. Tôi quay gót đi ra:
– Thôi em về nghe cô!
Ra đến cửa, tôi áy náy đi không đặng. Tôi thu hết can đảm để nói điều mình muốn nói nhưng lại không dám. Còn vài bước nữa, tôi biết đây là cơ hi cuối cùng của tôi. Phải nói hoặc sẽ hối tiếc trọn đời. Tôi quay lại:
– Cô. Em có điều này…
– Gì hả em?
– Mong cô tha lỗi cho em. Em muốn nói là… em yêu cô.
Hai má cô Mỹ-Hạnh ửng đỏ. Mắt cô long lanh, môi cô mấp máy nói không ra lời. Tôi bước vi đến, ôm chầm lấy cô rồi hôn môi cô say đắm. Cô không chống cự lại.
– Cô cho em được mt lần ân ái với cô nghe? Chỉ mt lần rồi thôi!
– Không em!… Đừng làm vậy với cô. Cô quí em lắm, nhưng không thể làm vậy được!
Mặc cho cô nói, tôi bế xốc cô lên rồi đi lên gác. Tôi mang cô vào phòng ngủ và đặt cô lên giường. Với kinh nghiệm trên giường với Thanh-Hà lúc trước, tôi nhanh chóng cởi hết quần áo cô Mỹ-Hạnh ra. Vì sợ cô chống đối nên tôi tích cực tut quần xuống, rút cu ra rồi đâm thẳng vào cửa mình cô. Cô giật thót người lên, miệng há hốc, mắt hốt hoảng. Tôi ra vào âm h cô khi nhanh khi chậm, cố giữ không cho xuất tinh. Tôi thấy thân thể cô từ từ chuyển từ trạng thái phản đối sang chấp nhận. Tay cô bắt đầu bám chặt lấy eo tôi. Hơi thở cô dồn dập. Tôi nghe cô nỉ non:
– Ư… ư… Trời ơi
Cuối cùng cô bỗng nhắm nghiền mắt, mặt nhăn nhó, hai tay cố đảy thân thể tôi ra. Tôi biết rằng cô đang đạt cực điểm khoái cảm nên bắt đầu thả nổi cho mình xuất tinh. Cảm giác cực khoái kéo đến nhanh chóng, cu tôi giật giật, bắn tinh khí thật nhiều vào âm đạo cô Mỹ-Hạnh. Cô ôm chầm lấy tôi, tôi hôn cô nồng nàn. Sau đó chúng tôi trần truồng, da thịt kề cận, nằm bên nhau yên lặng hàng giờ, nghĩ đến ngày mai sẽ xa cách nghìn dặm. Trước khi về, tôi muốn cho cô mt kỷ niệm nhớ đời. Tôi dùng lưởi liếm nơi âm hạch cô rồi lại dùng tay xoa xoa, khi thành vòng tròn, khi kéo dài. Tôi làm cho cô lên đến cực khoái đúng 9 lần(con số hên cho tôi trước khi vượt biên) trong đêm đó.
Sau này, khi qua tới Mỹ, tôi có liên lạc được với chồng cô Mỹ-Hạnh thì biết là ông ta đang ở với mt bà nhỏ ở Texas. Tôi gửi thư liên lạc với cô Mỹ-Hạnh thì biết là cô đã mang thai sau đêm ân ái với tôi. Cô định đi phá nhưng khi nghe tin chồng đã có vợ khác thì lại đổi ý. Trong mấy năm sau đó, tôi phải vưà đi học, vưà đi cày cật lực để có tiền gửi về cho mẹ tôi và cho mẹ con cô Mỹ-Hạnh. Sau nàỵ cô đã có chồng khác cũng là thầy giáo. Lần về thăm Việt Nam gần đây, tôi có thăm cô Mỹ-Hạnh và con của tôi. Thằng nhỏ không biết tôi là ba của nó. Còn cô Mỹ-Hạnh vẫn xinh đẹp như xưa, thời gian không mải mai làm hao mòn nhan sắc cô. Cô vẫn còn đi dạy nơi trường cũ, sắp được lên làm hiệu phó.
Trước khi về Mỹ, dĩ nhiên là tôi không quên sắp đặt cho cô gặp tôi trên phòng hotel của tôi. Đó là lần thứ nhì và cũng là lần cuối tôi và cô Mỹ-Hạnh làm tình với nhau. Dĩ nhiên là lần này cô ngừa thai kỹ lưỡng để không có sự cố.
Vào một ngày cuối năm lớp 9, tôi lên đường xuống Rạch-Giá để đi vượt biên. Chuyến đi đổ bể vì bị mấy đứa “canh me” làm l bãi. Thay vì tìm cách trở về Sài-gòn, tôi được mẹ tôi nhắn tin bảo hãy qua Châu-Đốc ở trọ nhà Dì Thu-Hương để chuẩn bị đi chuyến sau. Dì Thu-Hương là em rut của mẹ tôi, năm đó Dì chừng 33 hay 34 tuổi. Hồi tôi còn bé, Dì có ghé nhà tôi chơi vài lần. Tôi nhớ là Dì rất ?Tây?, lúc nào cũng mặc mini-jupe, mang giày cao gót, lại là cựu nữ sinh Marie Curie nên hay chêm tiếng Tây trong lúc nói chuyện. Khoảng năm 1970 Dì theo vài người bạn qua Campuchia mở nhà hàng Tây, nghe nói cũng thành công lắm. Đến cuối năm 1974, thấy tình hình chính trị bên đó ln xn, Dì bán phần hùn rồi trở về Việt Nam, mua căn phố mở tiệm tạp hóa ở Châu-Đốc.
Gặp lại Dì, tôi thấy Dì vẫn không khác khi xưa. Dì nhỏ con, chỉ cao chừng 1m5, lại có thân mình dây thon gọn, nhưng đáng chú ý nhất là hai má lúm đồng tiền và có chiếc răng duyên nên Dì nhìn chỉ chừng ngoài 20. Dì lại biết cách chải tóc, chưng diện nên nhìn đầy nét hấp dẫn nữ tính, dễ bắt mắt những kẻ hiếu sắc. Bởi vậy mấy tay cán b tỉnh, huyện cứ lân la đến thăm Dì hoài. Dì cũng lợi dụng họ để xin giấy tờ đầu này, ưu tiên đầu nọ. Gặp tôi, Dì mở rng hai tay ôm chầm lấy tôi:
– Ôi chao. Cháu của Dì bây giờ lớn quá. Cao hơn cả Dì nữa rồi. Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, cháu 15.
Theo kế hoạch của Dì, tôi phải ngày ngày đi giao dịch với mấy người Miên để học tiếng của họ cho thạo. Nhiều khi phải ăn cơm nhà họ, ngủ đêm ở nhà họ, quấn xà-rông, sống như người Miên.
Tôi cũng phải làm lụng dan nắng cho da đen lại và nhìn tướng tá cho lam lũ mt chút. Tôi ở Châu-Đốc với Dì cũng gần 8 tháng. Dì vẫn còn đc thân, tuy có mấy ông bồ nhưng không thật sự cặp với ai.
Cuối cùng, ngày lên đường mà chúng tôi khổ công chuẩn bị cũng đến. Lần này chúng tôi đi đường b. Hai dì cháu theo đám người đi buôn lậu vượt qua biên giới rồi quá giang đủ thứ xe tàu, từ xe bò, xe ba gác, ghe thuyền, đến xe đò, kể cả xe quân sự, xe tăng để đến Nông Pênh. Ở Nông Pênh, Dì Thu-Hương bắt liên lạc được với người dẫn đường trong tổ chức. Bước đầu xem như tạm êm xuôi.
Đoạn hai của chuyến đi mới là gay go và nguy hiểm vì phải đi qua những vùng giao tranh đầy mìn bẫy và đầy bọn du kích Khơ-me Đỏ và Khơ-me Xơ-rây. Nếu lọt vào tay Khơ-me Đỏ thì chúng có thể giết hết những người Duồn(Việt Nam), còn người Miên thì chúng đem đổi với Hồng Thập Tự Thái để lấy gạo. Bọn Khơ-Me Xơ-Rây thì thích hãm hiếp phụ nữ, lục soát để cướp vàng, nữ trang. Nếu chống cự thì chúng cũng giết thẳng tay. Vì vậy tôi và Dì Thu Hương phải cố gắng không để l rằng mình là ngườI Việt. Nếu bị tụi Khơ-me Xơ-Rây bắt, tụi nó nhiều đứa chơi bùa ngãi nên không dám đoạt vợ người ta, chỉ hiếp con gái đc thân. Khi rơi vào trường hợp này, Dì Thu-Hương sẽ nhận là vợ của tôi. Sau 8 tháng lao đng lam lũ, tôi đã nhìn già hẳn đi so với tuổi 16, râu tóc cũng đã mọc dài ra vì mấy ngày không cạo.
Càng gần đến biên giới Thái, chúng tôi phải đi b theo đường mòn xuyên rừng. Người dẫn đường đi trước cẩn thận dò xét xem có dây mìn hay không. Sau hai ngày lặn li, chúng tôi bị mt toán lính Miên mặc áo trận rằn ri, đi mũ beret đỏ chận lại. Họ trang bị vưà M16, vừa AK47, trông họ giống như lính dù VNCH nhưng lại nhìn cực kỳ hung dữ, mắt đằng đằng sát khí. Họ trói tay, bịt mắt chúng tôi, lấy hết bao bị của chúng tôi rồi dẫn về trại. Trong trại, cũng có mt số người tị nạn đang chui rúc trong những túp lều bằng cây rừng như những cái chuồng.
Tên chỉ huy trại bị què mt chân. Hắn ra lệnh cho đám tù mới sắp hàng cởi hết quần áo cho chúng khám xét, bất kể nam nữ. Chúng thọc tay vào miệng, vào hậu môn mọi người, phụ nữ thì bị xét trong cửa mình để tìm xem có dấu vòng vàng ht xoàn gì không. Sau đó chúng tách con gái đc thân qua mt bên, các cặp vợ chồng qua mt bên, thanh niên đc thân qua mt bên.
Khi màn đêm buông xuống là cơn ác mng bắt đầu. Từng tốp lính Miên đi lùng bắt các cô gái đc thân để hãm hiếp. Tiếng kêu khóc, van xin, lẫn tiếng la hét, chưởi bới vang đng cả trại. Chốc chốc lại nghe tiếng súng nổ làm ai nấy khiếp đảm.
Sáng hôm sau, bọn đàn ông tị nạn bị bắt ra làm lao đng cho bọn lính. Đêm qua, có hai cô gái vì chống cự đã bị chúng dùng báng súng đập chết. Tôi và mt thanh niên nữa bị bắt đào huyệt ngoài bìa rừng để chôn xác hai cô xuống. Nhìn hai thân thể trần truồng đầy vết bầm và vết máu của hai thiếu nữ, tôi không khỏi rơi lệ. Nghe nói bọn lính hàng chục tên sau khi đã giết hai cô, có nhiều tên vẫn còn luyến tiếc vì chưa được thỏa mãn đã tiếp tục hãm hiếp trên xác của hai cô. Chúng tôi vác hai cái xác lõa lồ bỏ xuống huyệt. Tôi quì xuống khấn vái cầu cho hai cô nàng siêu thoát, rồi lấy xuổng lấp đất lại.
Buổi tối ở trong trại là mt địa ngục trần gian. Nếu thỉnh thoảng không giật mình khiếp đảm vì vài trái đạn pháo kích rơi gần đó thì cũng phải thường xuyên đối diện với những màn bạo hành của đám lính kháng chiến Miên. Chuyện hãm hiếp tập thể hàng đêm đã trở thành thường tình. Đúng như người dẫn đường đã tiên đoán, bọn lính này đeo đủ thứ bùa nên không dám hiếp vợ người ta. Dì Thu-Hương còn nguyên vẹn không bị xúc phạm là nhờ Dì nhận là vợ của tôi. Mãy ngày đầu trong trại, chúng tôi phải cố nhớ gọi nhau là anh với em chứ không được quên xưng hô dì cháu với nhau nữa.
Đêm đó, chúng tập trung các cặp vợ chồng trẻ vưà đến trại. Dĩ nhiên trong đám này có tôi và Dì Thu-Hương. Mt tên chỉ huy Miên biết nói tiếng Việt, trọ trẹ vừa ra lệnh bằng tiếng Miên vừa bằng tiếng Việt:
– Vợ chồng tụi bây. Cởi quần áo ra! Đụ nhau cho tao coi!