VN88 VN88

Sướng quá đã quá cưng ơi sao mà phê

Mỹ năm nay cũng trạc 24 hay 25 tuổi. Nàng không đẹp lắm, nhưng nàng có vóc dáng rất dễ nhìn. Nhỏ con, trắng trẻo, lúc nào cũng vui vẽ thân mật với mọi người. Đặc biệt là Mỹ có một tấm lòng vàng, nhân hận và tử tế Lúc nào nàng cũng sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Nói chlmg thì Mỹ chẳng có điểm nào để Toàn chê trách. Nhttng chàng vẫn không gần gủi nàng được bởi mặc cảm nghèo khổ của mình. Vì vậy trong nhóm bạn bè, Toàn cậm thấy Thuận rất thích hợp với mình hơn ai hết.

Toàn đến nhà Thuận sau khi ghé chợ mna một vài món lặt vặt. Chàng cũng không quên mua tặng nàng một cánh hoa hồng.

Từ ngày Hòa về nhà chồng, Thuận vẫn sống một mình trong căn apartment nhỏ. Đã mấy lần Trung và Hòa ngỏ ý mời Thuận cùng về ở chung với họ cho vui, nhưng Thuận đều từ chối, viện lý do thích yên tĩnh. Từ ngày biết Mỹ có tình ý với Toàn, Thuận cảm thấy ghen tức mỗi khi gặp Mỹ, dù là ngoài mặt nàng vẫn làm ra vẻ tự nhiên như không có chnyện gì xảy ra.

Toàn gõ cửa xong đứng dợi. Chàng nghe tiếng chân hối hả của Thuận bước ra. Cánh cửa mở rộng, trước mặt Toàn, Thuận như một nụ hoa hàm tiếu, gọn gàng tươi mát trong chiếc quầ.n jean cũ, bạc màu mà Thuận đã cắt ngắn tới bắp vế để làm quần short. Chiếc áo thun trắng rộng thùng thình trên người nàng càng làm tăng vẻ trẻ trung, nhí nhãnh của một cô gái trong lứa tuổi đẹp nhất.

Khác với Mỹ, Thuận có cặp dùi dài, cân đối với bộ mông tròn trịa nên rất dễ thu hút cái nhìn của mọi người, nhất là dám đàn ông con trai như Toàn. . . Vừa dỡ mấy gói dồ trên tay Toàn. Thuận vừa hỏi rối rít:

– Anh có mua khóm, với ớt cho em không”
Toàn vừa cười vừa trả lời chọc ghẹo:
– Dạ thưa có. .
Thuận mở bao giấy ra coi, lăng xăng:
– Ý chết cha. Quên mua dấm rồi.
Toàn chỉ cái bao nylon để trên bàn:
– Ở trong bao kia kìa cô nương.
Thuận vừa cười vừa phân bua.
– Ăn bò nhúng dấm mà quên mua dấm chắc có nước. . . nhai thịt sống hlôn cho rồi.
Toàn ỡm ờ, nửa đùa nửa thật.
– Thịt bò sống thì anh hõng dám nhai đâu, nhưng nhai sống em thì dám à.

Thuận cười híp mắt lại, nàng hứ yêu Toàn một tiếng rồi ngoe nguẫy bước xuống bếp tiếp tục công việc.
Toàn đi theo xuống bếp, phụ Thuận rữa rau, gọt khóm. Hai người như dôi vợ chồng son đang trong thời kỳ trăng mật, trông thật xứng đôi vừa lứa. Thuận
vừa loay hoay làm việc, vừa hỏi Toàn:
– Hai bác bên nhà có khỏe không anh.
Toàn không trả lời ngay, nhưng chàng lại bắt bẻ Thuận:
– Em phải hỏi là. . . Ba má có khỏe không?
Ba má anh chứ bộ ba má em sao mà hỏi kỳ vậy.
Toàn đùa dai:
– Thì ba má anh cũng như ba má em. Trước sau gì em cũng . . . làm vợ của anh mà.
Thuận nguýt Toàn, ghen tương:
– Còn lâu. Chắc em hỏng có may mắn được như vậy đâu Em sợ. . . chị Mỹ may mắn hơn em.
Toàn bước đến sau lưng Thuận, vòng hai tay ôm gọn eo ếch người yêu. Thuận vùng vằng xô Toàn ra hạch sách:
– Bộ em nói hỏng đúng sao? Chị Mỹ dù sao cũng là em gái ông glám dốc, giàu sang phú quí chớ dâu có nghèo hèn như em vậy.

Toàn phân bua giải thích:
– Biết vậy rồi. Nhltng cô ấy giàu là chuyện của cô ấy Có ảnh hưởng gì đến anh đâu?
– Sao lại không? Nếu không có chị Mỹ “xin xỏ” thì làm sao anh có được ngày hôm nay.
Toàn bị chạm tự ái. Chàng trầm ngâm nói:
– Đó là tại cô ấy. Anh cũng chẳng muốn như vậy.
Toàn không nói nữa , chàng bỏ ra phía cửa sổ đứng hút thuốc lá, dáng vẻ suy tư.

Tình trạng của Toàn và Thuận có thể nói là “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.”

Hai người dều còn trẻ tuổi, cùng có một cuộc sống giản dị lại hiểu nhau từ lâu. Toàn biết là Thuận yêu mình và Toàn cũng yêu Thuận tha thiết. Nhưng tình yêu ấy chỉ mới đến mức nắm tay âu yếm thôi. Cũng đã có đôi lần Toàn hôn Thuận nơi vắng vẻ hoặc trong rạp hát. Chàng thấy Thuận không phản đối mà lại còn có vẻ xúc động nữa. Nhưng mỗi lần Toàn đề cập đến chuyện yêu dương thì Thuận lại trớ đi. Nàng cứ đem Mỹ ra mà hạch sách Toàn.

Thuận vừa dọn thức ăn ra bàn vừa liếc mắt theo dõi Toàn. Thấy chàng đứng suy tư ngó trông ra đường, lòng nàng thoáng hối hận. Nhưng tính con gái hay chọc giận người ta, nhất là người mình yêu. Nàng bước đến sau lưng Toàn nói móc méo:
– Thôi. . . Mời anh vô dùng cơm. Em quên, hỏng có mời chị Mỹ, đừng có dứng chờ mất công.

Đang bực mình, nhưng Toàn cũng phải suýt phì cười vì cái tính nghịch ngợm của Thuận. Chàng nói một cách nghiêm chỉnh:

– Em mà còn nói tới vấn đề cô Mỹ một lần nữa là anh hứa. . . sẽ ra về ngay lập tức.
Thuận làm hòa, nàng xuống giọng: .
– Em nói giởn một chút cho vui. Làm gì mà quạo lên dữ vậy.
Toàn trả lời nhát gừng:
– Em vui chứ anh hỏng vui. Anh hỏng muốn em nói đến chuyện dó nữa.
Thuận im lặng nghe Toàn nói tiếp:
– Mỹ dầu sao cũng là một người bạn tốt. Em đừng quên là cũng nhờ cô ấy mà cả anh, em với chỉ Hòa mới có ngày hôm nay. Chúng mình không nên đem cô ấy
ra mà đùa giởn, không tốt.

Thuận thấy Toàn có vẻ giận thật sự, nàng đưa hai tay lên câu cổ Toàn, nũng n~u:
Em đã nói là xin lỗi, sao còn giận hoài vậy.
– Không, anh đâu có ý giận em. Chl nhấc cho em nhớ vậy thôi. .
– Nếu hỏng giận thì. . . hôn em một cái đi.
Tưởng gì chứ chuyện hôn Thuận đâu có gì khó khăn. Bấy lâu nay, Toàn rất muốn hôn nàng, nhưng chưa dám. Chl thỉnh thoảng, có cơ hội tất chàng mới “hôn gỡ” được một phát, trong khi lòng thì hồi hộp chi sợ ăn bạt tai bất tử. Nay nghe Thuận bảo chàng hôn, Toàn ngạc nhiên, nhln thẳng vào mắt Thuận, đánh … giá câu nói của nàng xem đùa hay thật.

VN88

Viết một bình luận