Nó lại miên man nghĩ, không biết hai người làm gì với nhau nhỉ ? cái vụ hôn nhau thì nó có thấy trong mấy tờ quảng cáo phim chiếu ngoài rạp – nơi mà nó chẵng bao giờ được đi. Nhưng hôn nhau thì làm sao mà đùng đùng được. Nó với nhỏ Phượng lớp trưởng có hỏi đùa con Thanh mấy lần nhưng nó chỉ cười cười nói đùa là ba má nó … vật nhau.
Trong đám, nhỏ Phượng là hơn cả bọn một tuổi nên cho làm lớp trưởng. Đám con trai trong lớp hả ? nó xách tai một lượt. Con Thanh lại nhỏ con nhất bọn, da trắng hồng, tóc dài cột bím tay chân lúc nào cũng mủm mỉm đúng là tiểu thơ con nhà giàu. Nó lại nhìn lại bản thân nó, so với đám dân ở đây, mấy đứa trong lớp toàn là dân mắt tét da đen vùng biển, nó là nhất rồi, do má nó cưng nó từ nhỏ, chỉ bắt làm việc nhẹ và học bài. Nhiều lúc nó cũng muốn phụ má nó nhưng đều bị gạt đi. Nhớ mấy tháng trước ngực nó còn nhu nhú. Nó chỉ mong được như con Phượng nên từ mấy tháng nay nó siêng tập thể dục lắm, sáng nào cũng ra chạy bộ vài vòng quanh sân, làm việc nhà nhiều hơn nên bây giờ mông nó đã căng tròn, bộ ngực cũng đã phồng lên dưới bộ đồ bộ. Nó mỉm cười nghĩ nó chỉ thua nhỏ Phượng 1 tuổi, tới nắm sau thì chắc gì bây giờ bằng nó lúc đó.
Giờ này chẳng có ai ngoài vườn, má nó thì phải hơn 1 giờ mới về. Nó lấy xoay người nghiêng lại nhìn vào cái tủ gương kê sát tưởng, và mở toang một cánh cửa sổ. ánh nắng chiếu vào làm nổi bật thân thể nó trên lớp áo trắng điểm mấy cái bông nhỏ màu hồng. Nắng ấm trên da thịt làm nó cảm thấy được một cảm giác rạo rực khó tả, nó khẻ mở hai chiếc cúc áo trên cùng, kéo cổ áo để cho nắng sưởi ấm sâu hơn trên da thịt mịn màng của nó.
Đang miên man thì cánh cửa sổ kia bị mở tung ra, nó giật mình, tim đập loạn lên vừa then, chưa kịp hoàn hồn thì thất xuất hiện cái bản mặt con Phượng nhe răng cười.
“Sưởi nắng ấm nhỉ ?” Nhỏ Phượng vừa híc híc cười vừa nói.
“Con quỷ” nó ấp úng vừa gượng cười vừa gái mấy hột nút lại, rồi như không chịu được cái bản mặt dể ghét của nó, nó vớ cái ly nước uống dỡ vừa hắt ra vừa nói “vậy thì sưởi chung cho vui nè”
Có tiếng con Phượng la ơi ới rồi mới thấy cửa trước mở ra. Cái mặt nó nhăn nhó vừa giủ áo, vừa thổi vừa phủi.
“Ai biểu gây với tao – Ha ha ha” Nó cười rũ ra.
Rồi đột nhiên nó nín bặt rồi ấp úng hỏi
“Mày … mày hông mặc áo trong hả ?”
Nhỏ Phượng cười hì hì bảo “Tao quên mất, sáng nay thằng Tuân qua nộp bài toán học thêm làm trể hôm trước, tao còn đang ngủ, nó rủ tao qua mày kiếm mấy tài liệu làm báo tường hè này” Ngưng một chút, nó cười hệch hệch nói … “thằng Tuân nó có vẽ mếch mày rồi nghen” cứ một hai đòi qua.
“Xì … ủa mà nó đâu rồi ?”
“Ừa thấy ghét vậy đó, nói vậy mà vừa ra khỏi cổng nha tao là nó nói quên cái gì ở nhà, kêu về một chúc rồi qua mày liền” Nói đến đây nó lại cười ha hả “ai biểu ngu, tới chung với tao là được thấy mày sưởi nắng rồi”
“Mày có muốn ướt nữa không đó ?” Nó lại cầm cái ly còn một ít nước lên dọa nhỏ Phượng.