Tôi ung dung bước vào vườn đào ma. Và như thường lệ, tôi đến cây đào thứ 12 trước tiên. Vì nó sai trái nhất. Đặt cái thúng xuống đất, lấy chiếc bọc ni lông bỏ vào túi áo, hai tay ôm lấy gốc đào trèo lên bổng tôi điếng người, tim muốn rớt khỏi lồng ngực:Ở một nhánh cao tuốt ngọn cây”tiểu thư Vạn Hòa” vận nguyên bộ đồ bà ba trắng, tóc xõa dài đang hái từng trái đào bỏ vào chiếc xách đệm máng trên cái chạc nhỏ. Ngoài tôi ra, không phải là “tiểu thư Vạn Hòa”thì còn ai dám đặt chân vào vườn đào ma lúc đêm hôm khuya khoắc thế này!Lũ trẽ chăn trâu ban ngày còn không dám đến gần, nói chi cô gái bình thường đến vào ban đêm. Nếu là đêm đầu tiên đến đây chắc tôi chết giất vì sợ. May là từ 7 năm qua, tôi là “chủ nhân bí mật” của vườn đào. Tôi trấn tỉnh buông gốc đào ra, 2 ngón cái nắm chặc 2 ngón trỏ tạo thành hai vòng tròn, mắt nhắm nghiền, miệng niệm thần chú!Niệm xong tôi ngước mặt lên, “tiểu thư vạn Hoà”vẫn tiếp tục hái đào. tôi dợm chân định chạy thì. . . . . . . có tiếng rú từ trên ngọn cây
-Á!. . . . . . . . A!Ù. . . . . . . . A!Ù. . . . . . .
“Tiểu thư Vạn Hoà”rơi người xuống. Tôi lập tức đưa hai tay ra đón lấy, và ngã chúi về phía trước. cô gái ngất xĩu. Tôi đặt “tiểu thư” dựa lưng vào gốc đào, vừa bắt gió vừa lay. Phải mất một lúc, “tiểu thư” mới tỉnh. Nhác thấy tôi, “tiểu thư đã ôm mặt hét lên “Ma!cứu tôi với”
Tôi gắt:”Cô mới chính là ma đó”
Nghĩ vậy cô buôn tay khỏi mặt và chầm chậm nhìn tôi:
-Anh là người thật chứ?
Tôi dậm chân xuống đất thình thịch để khẳng định mình. Cô bổng đứng dậy, reo:
-A!tôi nhớ anh rồi!anh là Phương, bán đào dạo bên xóm Lương!
-Còn cô không phải là tiểu thư Vạn Hòa chứ? tôi hỏi.
-Dĩ nhiên là không!
-Vậy!cô là ai?
-Anh không nhớ tôi sao? Tôi là Vy, con thầy Năm thuốc rắn bên xóm Đạo.
À! tôi nhớ ra rồi. Số là năm trước, một đêm má tôi nghe gà dưới ổ la hoang hoắc, tưởng trộm, bà bưng cây đèn trứng vịt xuống xem, ai dè đạp nhằm rắn hổ. Tôi chở bà qua nhà thầy năm thuốc rắn để chửa. Cả xóm Đạo và xóm Lương chỉ có mình thầy năm là biết chửa rắn cắn. Má tôi được cứu sống. thỉnh thoảng khi bán đào ngang đó, tôi cũng ghé biếu thầy vài chục, gọi là nhớ ơn. Có lần tôi đã gặp Vy nhưng không chú ý. Mà chú ý làm gì? Tôi là trai Lương. Còn Vy là gái đạo. Hơn nữa má tôi theo phật giáo có “thẻ” gia đình phật tử hẳn hoi.
-Thì ra, đào anh bán hàng ngày va biếu ba tôi là đào ma? Vy chỉ cái thúng dưới chân tôi phán tội.
Tôi thanh minh. Năm 12 tuổi, ba tôi bị trúng gió bại liệt toàn thân. Tất cả tài sản đổ vào thang thuốc cho ông. Được ba năm thì ông mất. Mười lăm tuổi tôi phải gồng gánh nuôi mẹ và thằng em ăn học. Tôi làm đủ thứ nghề, theo mùa. . . . . Mùa đào thì bán đào. Mà vườn đào nhà tôi chỉ có 20 gốc, bán chẳng mấy ngày đã hết. tôi bổng nghĩ đến vườn đào ma. Ở đó đầy trái chín. tôi cam đoan với nàng, đào tôi biếu thầy Năm là đào vườn nhà tôi.
Một lúc sau nàng mới cho tôi biết lý do làm sao nàng có mặt tại đây. Thì ra khi nãy, má nàng bổng kêu thèm đào. Mà đàn bà chữa hể thèm thứ gì là muốn ăn ngay cho bằng được. Nàng chèo ghe qua nhà tôi mua nhưng nhà không có ai-Lúc chiều thằng em đau bụng tôi và má đưa nó lên Dân y xã chưa về tới-nên nàng về. Nhưng nghĩ đến cơn thèm của mẹ nàng quyết định ghé vướn đào ma.
Tôi hỏi:
-Vy!không sợ ma sao?
-Như anh biết người theo đạo Công giáo chúng tôi không tin ma quỷ!Nàng đáp.
-Vậy sao hồi nãy Vy xĩu?
-Vì tôi nghĩ ngoài tôi ra không còn ai dám đến vườn đào. khi ngó xuống bổng nhiên thấy anh. Quábất ngờ tôi không tự chủ được.
Tôi cười, nàng cũng cười theo. tiếng cười như tan vào ánh trăng.
-Chết rồi !túi đào tôi còn mắc trên đó!Nàng chỉ lên ngọn đào, nói.
-Để tôi lên lấy cho.
Tôi leo thoăn thoắt. Thoáng một cái, tôi đã phóng xuống đối diện với nàng, đưa nàng cái túi đầy đào. Vô tình tay tôi chạm phải tay nàng. Bạn đừng cười!tim tôi đập còn mạnh hơn lúc tưởng nàng là “tiểu thư Vạn Hoà”. Nàng để yên.
“. . . . . cái thủa ban đầu lưu luyến ấy, nghìn năm hồ dể mấy ai quên”
Bấy giờ tôi mới để ý quan sát nàng. Dưới ánh trăng yếu ớt, nhưng từng đường nét trên gương mặt trái xoan của nàng vẫn hiện rõ mồn một. Mắt bồ câu, Mày vòng nguyệt thanh tú. Mũi dọc dừa. Miệng nhỏ rất có duyên.
-Bí mật của tôi đã bị Vy khám phá!tôi bắt đền!Tôi cúi xuống định hôn nàng, nhưng nàng lấy tay chặn lại
-Tôi không tố cáo anh với thiên hạ là may cho anh lắm rồi!tôi về!
Tôi muốn giữ nàng lại nhưng không có lý do. Tôi muốn nói với nàng một câu gì đó nhưng không thành lời, cuối cùng mới mở miệng:
-Tôi đưa Vy xuống bến nghen!