VN88 VN88

Nhún đi cưng, nhún cho đã đi

Nghe thoáng qua lời giải bày của bố dượng và người chồng xong, Akiko đang nằm trong vẫn còn tỉnh táo khi Gengyo bước vào phòng. Cô khép nép dưới mềm trong khi anh ta cởi đồ trong bóng tối. Bố đã nói bao nhiêu với ảnh ? Cô tự hỏi. Trời ơi, hy vọng rằng bố không kể cho anh ấy biết chuyện mình đạt được hai lần khoái cảm! Thật là lúc ấy mình không thể tự chủ được. Lão ấy quá hùng hổ đi thôi. Mình chỉ là con người bằng da bằng thịt, làm sao kềm chế được dục vọng. Cho dù lão có kể hết với anh ấy, mình cũng phải chối phăng thôi. Mình không muốn Gengyo biết chuyện xấu xa này ! Tại sao, trời ơi, tại sao bố lại kể ra làm gì ?! Bố giết con một lần, bố lại giết một lần nữa sao?!
“Akiko ? Em ngủ ?” Gengyo thì thào.
Thoạt đầu cô nằm im, nhưng nghĩ trước sau gì cũng phải đương đầu. “Còn thức,” cô trả lời ấp úng.
“Bố đã kể chuyện chiều nay,” Gengyo nói trong khi bước qua bên giường, nằm xuống.
“Em cũng định thuật rõ đầu đuôi,” Akiko mếu máo. “Ngay khi anh đi làm về. Nhưng không hiểu sao em không làm được. Xấu hổ quá !”.

Akiko sụt sùi trong khi chồng cô lách mình vào mền. Cô có vẻ chờ đợi một cú tát vào mặt về chuyện hư đốn của cô. Nhưng anh không làm vậy mà kéo cô vào lòng, mơn trớn trên lưng và mông, đồng thời thỏ thẻ bên tai. Anh còn giữ cho dương vật cương cứng một khoảng không cho đụng Akiko, Gengyo trấn an rằng mọi việc anh đều thông cảm với cô hết. Anh giải thích rằng bố dượng đã nhận lỗi và thề không bao giờ tái phạm. Akiko thấy nhẹ người đôi chút, nhưng nghĩ tới mai này, cô bèn nói :
“Em muốn dọn. Chúng ta cần phải dọn ?”, Akiko cựa mình, khi Gengyo càng lúc càng nhích tới, cố giải thích dùm cho lão bố dượng.
Gengyo đem vấn đề tiền nong eo hẹp ra bàn thảo, bảo rằng phải cần lão bố dượng giúp đỡ một thời gian.
“Chúng ta dọn vẫn trả nợ được,” Akiko nói. “Em khỏe … có thể đi làm ngay. Chỗ làm cũ có hứa sẽ cho em trở lại bất cứ lúc nào”.
“Anh không muốn em lao lực, anh thương em mà” Gengyo phân trần, chưa biết có nên để cô đi làm trở lại. Anh từng bảo rằng, phụ nữ phải lo việc nội trợ mới đúng với truyền thống của người Á đông. Anh nói và lòn tay ra phía trước ngực Akiko. Ngực cô vẫn còn vun cao sau lần xảy thai đó.
Akiko thật không thể hiểu tánh chồng. Nếu như là trước đây, anh sẽ nghe lời cô cùng dọn đồ đi ngay. Còn bây giờ, tình thế thay đổi, anh sẽ không nghe cô đâu. Mặc kệ, vốn tính là người thương và chìu chồng, cô tin rằng lão bố dượng sẽ giữ lời thề. Thôi thì ở lại !

Thế là Akiko làm theo lời khuyên nhủ của chồng, nhưng vẫn còn lo lắng lắm. Cô chỉ sợ lý trí cô vững nhưng bản năng cô yếu ớt và sẽ hối hận về sau. Lão thực sự khỏe mạnh mà !
Ngay khi Akiko chấp nhận cho lão bố dượng một cơ hội nữa, cô giật mình bởi chiếc giường run khẻ. Bàn tay còn lại của chồng đã đặt lên nhũ hoa của cô từ bao giờ. Trong tít tắt cô nghĩ chồng đang gãy ngứa ở chân, rồi cô nhận ra rằng bàn tay anh ấy đang sụt đều đặn trên một vật cương cứng đâm chỏi sau mông cô. Ra là anh ấy đang thủ dâm ! Akiko không biết phải phản ứng như thế nào, cô quyết định nằm im. Nghĩ rằng, đây là cách để hối lỗi với anh ấy. Để cho anh ấy thỏa mãn anh ấy sẽ nguôi ngoai hơn.

Gengyo từ từ tuột quần cô xuống. Cô vẫn nằm im mặc cho Gengyo nâng một đùi của cô lên để đi vào trong. Từ phía sau. Đầu óc anh cứ mường tượng cái cảnh trưa này của người bố dượng và Akiko. Tưởng tượng cái cảnh bố dượng thô bạo thúc mạnh vào thân thể mềm yếu của vợ anh. Anh cũng thúc mạnh. Akiko bắt đầu rên khẻ, rên nhẹ nhàng hơn. Nhưng chỉ có điều, hình ảnh lão bố dượng cứ chờn vờn trước mắt cô làm cô thấy kích thích mê muội …

Đúng với lời hứa, lão bố dượng tìm một người bạn tình cho “hạ hỏa”. Đêm sau, lão phone cho người đàn bà góa, tên Chiko, khoảng 30 tuổi hơn, sống ở cùng dãy nhà cuối đường. Bà ta đã để ý lão mấy tháng nay. Nghe đâu bà cần một tấm chồng có tiền tài để lo cho ba đứa con. Lão không có ý tái giá nhưng Chiko là người phụ nữ gọn gàng và khá xinh đẹp ở lứa tuổi đó. Lão thích bà lắm, nhưng không thích chi tiêu trên mình bà. Là người góa, bà dĩ nhiên có sự trống vắng. Không khó cho mấy để lão tìm cách “làm đầy” vào ống quần bà. Tự nghĩ rằng, khi đã được rồi, lão có nhiều cách để rút lui mà không cần phải gánh trách nhiệm. Nghĩ vậy lão tiến hành, bắt đầu bằng lời chào hỏi bình thường. Đến khi khá thân quen rồi, lão mới phone hò hẹn.
“Tối nay, chị có rãnh đi ăn tối với tôi”
“Anh lịch sự như vậy tôi sẵn sàng nhưng còn kẹt mấy đứa nhỏ không ai coi”, bà Chiko đon đả.
Lão liếc sang Akiko. “Tôi sẽ tìm người cho chị”.
Để tỏ ra có thiện chí về việc tìm người bạn tình cho lão, Akiko đồng ý đi với lão đến nhà bà Chiko.
Đó là một đêm thật mệt mỏi với Akiko. Ba đứa con bà Chiko thật phá phách. Không quen trông trẻ, Akiko gặp trở ngại khá nhiều, cho tới sau 11 giờ, khi cô đưa chúng lên giường, cô quá đừ người.
Vài phút sau, xe của lão bố dượng và người tình Chiko đổ lại trước sân. Akiko thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ có điều cô không thấy bà Chiko vào nhà. Theo phép lịch sự, cô chờ thêm mấy phút nữa, rồi kéo dài cho tới 15 phút sau. Hết kiên nhẫn, cô bèn vén màn để nhìn ra ngoài sân.
Nơi đó có ánh đèn đường soi chéo góc phía sau xe. Cô thấy hai bóng người đang âu yếm ở ghế trước. Cánh tay bà Chiko cứ quơ quơ trên không. Bỗng nhiên, Akiko thấy bừng bực trong bụng. Cô hơi ghen!
Tại sao mình lại màng tới chuyện của họ ? Akiko tự hỏi. Nhưng sự thật cô lại màng tới, dù là lão có gây tội với cô, song chỉ có mình lão mới đem khoái cảm tuyệt với đến cho cô, bây giờ là cho bà Chiko. Thật không công bằng. Trong thâm tâm cô, thực sự không muốn lão ái ân với người đàn bà nào khác.
Khi bà Chiko trở vào nhà, son môi bà lấm lem, tóc tai bù xù, và bộ áo nhăn nhúm. Người đàn bà goá có vẻ mắc cỡ mở lời cám ơn với Akiko.
Khi Akiko trở ra xe, mở cửa và ngồi sau ghế. Ánh mắt cô không thể rời khỏi cái đủng quần trương phồng của lão bố dượng. Lão đã quá chén nên hơi bất cẩn!
Không nói tiếng nào, lão đề máy và de ra đường. Nhà lão chỉ cách đây một quảng ngắn, nhưng đi được nửa đường bỗng nhiên lão dừng xe lại.
“Bố đậu lại làm gì ?”, cô nói.
Lão cúi xuống, bật cần ghế cho ghế ngả ra sau. Từ trong túi, lão moi ra một cái khăn tay và ném nó lên đùi của Akiko.
“Con mẹ đó làm eo quá … làm cho bố giữa chừng rồi ngưng,” lão nói trong khi kéo zipper xuống và bật ra là cái dương cụ cương cướng, dài ngoằn. “Làm cho bố. Bố năn nỉ. Dùng khăn tay để đựng”.
“Bố giỡn chơi,” Akiko chưng hững, khi lão nhích gần tới. “Bố, không. Con không muốn. Bố đã quên lời thề hay sao”.
“Bố thề không đụng con thôi,” lão biện luận. “Nhưng bố đâu có hứa để cho con làm. Lẹ lên, bố cần giải tỏa. Không làm hại con chút nào, bố chỉ không thích một mình thủ dâm”.
“Bố nói nghe dễ, nhưng lương tâm và cảm tính con không cho phép ?” Akiko phân trần.
“Lương tâm gì giờ này. Bộ bố chưa làm tình với con bao giờ sao. Vả lại tình thân gia đình quan trọng hơn. Con giúp bố, rồi bố sẽ giúp con”, lão gằn gằn, chụp lấy cổ tay cô và kéo vào đùi lão. “Cầm thử coi ! Đúng vậy, nhẹ nhàng mà đều đặn. Không làm con sợ, phải không ? Ô, con … đúng rồi. Lên bên này. Mạnh hơn, nhanh hơn. Đừng có nhát. Nghe lời bố đi ! Ô … sướng quá !”
Akiko trong nhất thời không tự chủ, quên đi chính mình đang làm gì. Có lẽ lòng ghen tương với bà Chiko đã xui khiến cô bất chấp chuyện trước đây và ngay bây giờ.
“Lấy khăn hứng,” lão rên to. “Nhanh lên! Coi chừng dính! LẤY KHĂN HỨNG …. LẸ …. LẤY KHĂN HỨNG.”
Bằng bàn tay trái, cô đưa cái khăn tay hứng phía dưới trong khi bàn tay phải cô sụt nhanh và đều, hầu như không thiếu một nhịp nào. Cô bắt đầu có cảm giác tim đập mạnh khi lão sắp phóng tinh. Lão rên càng lúc càng lớn.
“Cái khăn! Giữ chặt … chặt ! Ô … ư … ư … Ư Ư NG … A …!”
Dương cụ của lão nhào nhào trong lòng bàn tay của Akiko, và thình lình lão kên cứng, phóng ra một chuỗi tinh nóng ướt, thấm xuống khăn và tay cô…
Trong khoảnh khắc, lão thụn người xuống thở dồn.
“Cám ơn, Akiko. Đáng lắm … Đáng lắm!”
“Lần này thôi đó … Con không muốn …”
“Con đừng nói thêm nữa. Bây giờ con tranh thủ lau chùi cho bố, trong khi bố lái xe về. Nhớ rằng con không làm gì sai trái cả, bố cũng giữ được lời hứa với Gengyo”. Không hiểu sao, Akiko gật đầu đồng ý.
Lão bèn mở đèn lên cho Akiko dọn dẹp. Bây giờ cô có thể thấy dương cụ lão mềm xuống. Chiếc khăn nhuệch nhoạt tinh dịch. Vài giọt còn đọng lại nơi cổ dương vật và ngón tay cô.
“Xong rồi con quăng ra đường dùm bố !,” lão nói, khi cô đưa cái khăn qua cho lão.
“Quăng ra? Không được … người ta biết. Sẵn còn mới con đem về giặt lại”.
“Tùy con. Bố không cần nó nữa”.

VN88

Viết một bình luận