Và mối dây liên hệ tay ba, tay tư trong cuộc chơi tình ái, thực sự nó đã diễn ra minh bạch rõ ràng và thường lệ, và cuối cùng thì có làm cho ai phải… chết, phải đau khổ cùng cực đâu, với điều kiện là tất cả những người trong cuộc đều có thể bình tĩnh chấp nhận và bằng lòng với mọi sự tiến diễn trong đời.
Những điều từ bao năm nay Thoa phải bận tâm lo lắng, đề phòng và ngăn cấm đứa con gái độc nhất của nàng, cho rằng đó là một vấn đề then chốt, một y . 1 đề quan hệ vô cùng đối với cuộc đời và tương lai của một đứa con gái, thì khốn thay, nó đã dễ dàng sảy ra rồi, cho đến khi, chính Thoa chọn lựa lấy một thái độ bình tâm và nhảy vào nhập cuộc thì xem ra mọi việc cũng chẳng hề gây ra vấn đề gì hệ trọng, đâu có gì mà phải ồn ào.
Nàng nghĩ tới cùng thì mới nhận ra rằng con trâu thì phải đi cày, con cá thì phải sống dưới nước, con người thì phải chấp nhận mọi sự việc bình sinh, mọi vấn đề sinh hoạt phải bó buộc sảy ra trong cuộc sống. Có nghĩa là phải sống với những khi no đói, vui buồn, thành bại. Có nghĩa là phải thỏa mãn và thi hành trọn vẹn cho những bổn phận riêng tư mà khi đã có mặt ở trên đời thì không ai cò thể tránh được. Đói thì phải kiếm miếng ăn, khát thì phải đi tìm thức uống, giàu nghèo thì phải có công ăn việc làm và đến một lúc nào đó, trong tâm tưởng với thân xác riêng tư của mình lên tiến kêu gào đòi cho được những thoa mãn như chuyện xác thịt ái ân, thì phải lo giải quyết và trong vấn đề giải quyết, chắc chắn sẽ có những khúc mắc, éo le ngang trái, nghịch thường, thì một con người tỉnh thức và khôn ngoan hơn cả là người biết chấp nhận để giải quyết cho xon những nhu cầu, những ước nguyện của mình. Những luân thường, đạo lý giả tạo, gượng ép thường chỉ làm cho con người dễ bị mất quân bình về tâm não cùng với những thiệt hại khó lường của chính xác thân.
Nếu Thoa vẫn bảo thủ, vẫn khư khư ôm lấy cái định kiến phải làm sao để cho con bé Lyly đừng có bất kỳ người đàn ông con trai nào đụng tới nó, đừng có bất kỳ người nào đè nó ra đụ đéo khơi khơi thì kết quả sau đó rồi sẽ ra sao? Nếu Thoa có đủ phương tiện và quyền hạn để ngăn cấm không cho người khác đến gần con bé Lyly để “làm hại” đời nó thì, trong một tương lai không biết sẽ sảy ra vào lúc nào, khi xác thân cuồng nhiệt đầy sinh lực của Lyly lên tiếng réo gọi thì nó cũng sẽ tự ý dẫn xác đi tìm và sau đó cũng sẽ tự ý ngửa lồn cho bất cứ con cặc thân sơ nào xuất hiện đúng thời điểm sẽ được đụ ngang con bé Lyly, thực tế đã cho thấy, chính nó đã cố ý để cho chú Phúc phá trinh và đụ nó tơi tả từ trước và còn tiếp tục mãi cho đến bây giờ. Nếu con bé Lyly có chung một quan niệm như vậy thì chính nó tất phải ngăn ngừa, phải gìn giữ chứ tại sao, nó đã có thằng Hậu mà vẫn âm thầm đi đụ với người đàn ông nó từng xưng hô là chú? Tại sao Thoa cứ cho rằng mình biết trọng luân thường đạo lý đến độ hùng hổ tống cổ chính người tình của mình phải khăn gói quả mướp bước ra hỏi nhà để rồi chấp nhận cuộc sống đơn côi, để rồi đến lúc xác thân lên tiếng gào thét, đến lúc những mạch máu khát khao dục tình nở ra mãnh liệt thì nàng lại nhắm mắt cắn răng chấp nhận cho một thằng trai lơ như thằng Hậu đụ mình, trong khi, nếu Thoa chịu bình tâm nghĩ lại, thì Phúc không cần phải ra khỏi nhà, hàng đêm hàng ngày Thoa vẫn có riêng một con cặc để đụ cho nàng được sung sướng và con bé Lyly mấy lúc sau này không phải tự ý lén lút “đi theo trai”. Giải quyết theo đường hướng như thế
chỉ càng làm rắc rối thêm vấn đề. Đối với vấn đề tình dục, trời đất đã tạo nên cho con người sống trong một thế giới huyền nhiệm nhứ vậy, nếu chẳng may, có sự kiện éo le nào xảy tới thì một người có đầu óc tỉnh táo khôn ngoan hãy cứ bình tĩnh mà chấp nhận, dẹp bỏ sang một bên, những định kiến, những quan niệm bảo thủ sai lạc thì tạt cả mọi việc rồi sẽ êm xuôi, êm xuôi giống như hoàn cảnh hiện tại của mẹ con Thoa bây giờ.
Thằng Hậu bây giờ đã nghiễm nhiên trở nên một người bạn, một người tình rất xứng đôi vừa lứa của con bé Lyly. Nó có sự tự do để lui tới với mẹ con nàng một cách hợp lý để che mắt thế gian. Bên cạnh đó là những cuộc làm tình tay hai tay ba diễn ra với Lyly hoặc ngay cả với Thoa trong cùng một lúc mà nào có sảy ra chuyện gì, mà nào có chết con giáp nào đâu. Tất cả mọi người đều được sống trong tinh thần thoải mái an nhiên.
Giờ đây, thằng Hậu đến nhà của Lyly một cách thường xuyên bất cứ lúc nào có Lyly hay Thoa ở nhà. Thái độ bình thản vô tư của thằng Hậu thật là rất đáng tuyên dương vì nó không tỏ lột ra bất cứ điều gì khác lạ làm cho những người chung quanh phải chú ý bằng thái độ có vẻ hơi khù khờ ít nói của nó, làm cho chính Thoa cũng rất an lòng. Nó đến như một người thân ở trong nhà, trong khi mẹ con Thoa đối lại với nó cũng bằng tất cả những gì mọi người thường hay áp dụng để tránh sự tò mò ngờ vực của những kẻ chung quanh.
Những buổi chiều nó đến vào lúc Lyly vừa “đi học” trở về, nếu Lyly còn đủ sức hành lạc với thằng Hậu, thì hai đứa sẵn sàng đụ nhau ngay, bất cứ ở phòng tấm, nhà bếp, phòng khách, hay trong phòng ngủ của Lyly. Nếu con bé hôm nào vừa hường khoái lạc tả tơi với chú Phúc thì con bé than mệt, chui biến vào trong phòng nằm ngủ. Thằng Hậu chỉ việc ra về hay cũng có quyền nán lại cho đến khi Thoa trở về, rồi chuyện gì sảy tới thì cứ tới. Nếu cả hai mẹ con của Lyly đều gặp khi “khó ở” vì chưa nứng lồn, vì những ngày hành kinh chẳng hạn, thì thằng Hậu tiu nghỉu chút xíu rồi cũng đành nhịn, chờ ngày hành động chứ nó còn biết đòi hỏi vào đâu.
Ấy vậy mà cuộc sống lại trở nên dễ thở nhẹ nhàng. Người nào lo việc riêng tư của người ấy, thấy cần đến nhau thì sẽ sáp lại với nhau, tận hường cùng nhau rồi tạm chia tay nhau trở lại với những công việc riêng biệt của mình.
Chỉ có một điều dần dần Thoa nhận thấy ở thằng Hậu là nó phải tận tình phục vụ một lúc tới hai cái lồn, một lớn một nhỏ và cái lồn nào khi đã rương lên thì nó phải hành sự cật lực, bao nhiêu tinh khí phải tống xuất hết ra bên trong hai cái lỗ lồn, có khi không đủ thời gian cho con cặc của thằng Hầu có đủ thời gian phục hồi sinh lực, do đó, nó đã bắt đầu có những sự uể oải khác thường, mặc dù Thoa cũng đã tế nhị tìm nhiều cách tẩm bổ cho thằng Hậu đỡ sa sút. Nhưng, sức thằng Hậu có hạn mà thôi, nó cũng cần có sự an dưỡng nghỉ ngơi, con cặc trẻ trung của nó cũng cần phải có tinh khí đầy đủ, mới có thể làm cho hai người đàn bà này đến
tận trên đỉnh vu sơn của nhục tình khoái lạc.
Phần con bé Lyly, coi vậy mà không thường xuyên đòi hỏi bằng Thoa, với số tuổi xấp sỉ trên dưới bốn mươi, Thoa như người hồi xuân đầy sung mãn, nàng có thể cho phép thằng Hậu đến đụ mỗi đêm, nhưng Thoa cũng tự chế được phần nào và nàng cũng tế nhị cho rằng con bé Lyly cũng cần đến thằng Hậu như nàng, nên nhiều khi muốn đụ, Thoa cũng giả bộ bảo với thằng Hậu :
Hậu sang phòng của Lyly trò chuyện với nó, bữa nay, bác… mệt không muốn làm gì…, ngày mai rồi tính.
Thế là thằng Hậu được một bữa “nghỉ ngơi” hoàn toàn, nó khoan khoái ra về, trong lòng không hề có chút gì giận dỗi.
Và để giải quyết thực trạng trai thiếu gái thừa này, Thoa nghĩ ngay đến giải pháp đi tìm Phúc, gọi hắn trở về mái nhà xưa để vui vầy cuộc sống, xóa bỏ tất cả những thù hận phi lý khi xưa., để cho Phúc có cơ hội châu về hiệp phố, hắn sẽ cùng với thằng Hậu thỏa mãn tình dục cho cả hai mẹ con nàng. Bề gì, thì Thoa và con bé Lyly cũng phải sống, cũng phải được thụ hưởng tất cả những gì mà một cuộc đời rất cần phải có cho bản thân. Cái gì đó là những phương tiện để thỏa mãn cho hai cái lồn lúc nào cũng sẵn sàng để hội nhập vào những cơn điên mê của tình ái, lúc nào cũng muốn được nâng niu trìu mến và khắc phục những thống thiết kêu gào mỗi khi phải lâm vào một tình trạng nhiều ngày không có người đàn ông đến đụ cho nó trở nên tả tơi.
Và đó chính là những làn bụi trần phủ xuống cuộc sống giản dị bình thường của những cái lồn còn ươm đầy sinh lực bên trong.
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)