VN88 VN88

Ngọt lắm, dâm khí em ngọt dịu như mùi mật ong vậy

Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu được ý Quỳnh muốn nói gì, trong lúc đang còn phân vân thì nàng nói tiếp:
– Anh Vũ, anh hãy nằm xuống đi.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu là chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng rồi chàng cũng vâng lời Quỳnh nằm xuống.
Quỳnh ngồi xít lại gần nơi chàng nằm nói tiếp:
– Anh hãy nhắm mắt lại đi.
Ngọc Vũ từ từ nhắm đôi mắt lại, anh dang hồi hợp lo lắng, thì anh nhận thấy sợi dây kéo của quần anh nó đang từ từ kéo xuống và có cảm giác như con cu anh hiện đang nằm lòi ra ngoài cửa quần. Con cu Ngọc Vũ hiện nó đang trong tình trạng xìn xìu, ển ển. Tim chàng dập mạnh, dầu óe nghĩ tứ tung, chàng không
dám mở mắt ra chỉ biết nằm chịu trận, tới đâu thì tới.

Không bao lâu chàng nhận thấy dường như là bàn tay của Quỳnh đang nắm kéo da cu của mình mà vọc lên vọc xuống, chàng thầm nghĩ không biết tại sao Quỳnh lại làm như vậy, và có ý gì. Quỳnh đưa tay vén cho mái tóc nàng nằm gọn ra phía sau rồi từ từ hả miệng ra ngoặm trọn lấy con cặc của Ngọc Vũ. Chàng cảm nhận được những đường lưỡi nàng đang qnyện lấy con cặc mình, Cũng như từng cái nút, cái chép miệng kên nghe chành chạch, chỉ có khác là Ngọc Vũ nhận thấy con cặc mình hơi lành lạnh.

Mỗi lúc một nhanh hơn, và táo bạo hơn. Con cặc Ngọc Vũ giờ cũng đã cương lên cứng ngắc, chàng ưởng cong người lên để hưởng thụ, miệng lấp bấp:
– Uzm. . . Quỳnh. . . chết anh rồi Quỳnh ơi! . . Anh .. sướng quá. . . Đã quá. . . Uzm. . . Uzm. . . bú sâu hơn nữa đi Quỳnh. . . anh Sướng lắm Quỳnh ơi. . .

Không bao lâu những giọt tinh khí bắt đầu bắn ra từ đầu cặc Ngọc Vũ, chàng nhận thấy rỏ ràng Quỳnh đang bú, nút, vn nuất trọn lấy hết tinh khí của chàng. . .
Cô gái vụt đứng dậy, nàng đưa tay lên lau sạch miệng, nhanh thoăn thoắt gục mặt bước về phía cửa. Ngọc Vũ ngồi chổm dậy, chàng kêu giật giọng cố giữ cô gái ở lại. Nhưng một tia chớp bỗng lóe sáng lên, và tiếp theo là tiếng sấm nổ vang rền. Chàng chỉ nghe vọng lại rỏ ràng mấy tiếng:
– Anh Vũ. . . Giúp em. . . Anh Vũ. . . Giúp em Quỳnh. . . đừng đi em sấm chớp nguy hiểm lắm, đừng di em. . . Quỳnh. . . Quỳnh. . .

Nhưng cô gái đã vụt mất dạng thật nhanh trong đêm tối. Ngọc Vũ chạy vội theo nhưng không còn kịp nữa, vừa đúng lúc cánh cửa dập mạnh vào đánh rầm một tiếng to. Đồng thời Vũ có cảm giác như ai đang đập mạnh lên vai mình thật đau điếng. Anh giật mình choàng người tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Minh Cao và Hải Yến đang đứng nhìn anh trân trối:
– Vũ, mày vừa nằm mơ thấy người đẹp tên Quỳnh nào mà kêu ầm ỉ lên như thế vậy hả?

Ngọc Vũ ngồi lên, ngơ ngác dụi mắt nhìn Hải yến rồi nhìn qua Minh Cao. Anh lạ lùng khi biết là mình vừa trải qua cơn mơ kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn khi anh thấy Hải Yến mặc bộ quần áo giống cô gái. Anh hoài nghi hỏi bạn gái:
Hải Yến. . . Nãy giờ cô trêu chọc tôi phải không
– Anh. . . nói gì? Yến chẳng hiểu anh muốn hỏi Yến điều gì cả?
– Cao. . . Mày với Hải Yến, ai vào đây trước?
– Tao. Rồi sao? Mày có vẻ như mất hồn vậy Vũ.

Ngọc Vũ lặng lẽ dứng lên di lại cửa nhìn ra ngoài. Mưa dã tạnh tự bao giờ. Anh quay lại nhìn hai bạn, ngồi phịch xuống ghế thẩn thờ. Hải Yến và Minh Cao đã dọn giường riêng xong. Hai người nhìn nhau rồi đến bên Vũ, ái ngại. Hải Yến không thể kéo dài thái dộ im lặng, thắc mắc lâu hơn. Cô dặt một tay lên vai bạn, dịu giọng:
– Anh Vũ, anh nói cho Yến và anh Cao nghe đi.
Chuyện gì vừa xảy ra cho anh thế hả? .. Phải anh vừa bị ác mộng không?
– Không. Tôi không hề bị ác mộng bao giờ. Hải Yến, cô nói đi. Cô vừa dùa hay định thử xem tôi có sợ ma không chứ gì?

Minh Cao tin Vũ không nói dối mà đúng là bạn mình dang bị dao động thần kinh thật sự, nên vội vã phân bua, bcnh vực Hải Yến:
– Này bị “xốc” vụ gì phải không Vũ? Tuy nhiên tôi khẳng dịnh Hải Yến đến sau tao. Và cô ấy chẳng hề bao giờ đùa cợt hay thử thách lnày gì cả.

Ngọc Vũ nhìn Hải Yến thật sâu, bộ quần áo dài trắng Hải Yến dang mặc giống y hệt như cô gái vừa nảy đến với Vũ. Chỉ khác là Hải Yến thấp nhỏ người hơn Quỳnh một tám một mười. Vóc dáng, bước đi và mái tóc làm sao Vũ ngộ nhận được. Khuôn mặt, phải rồi, chỉ khác có diểm đó thôi. . . Anh ngồi như một kẻ mất hồn, mồm lẩm bẫm vô nghĩa:
– Quỳnh, Yến. Yến, Quỳnh. . . Có lẽ nào.
Vừa lúc có tiếng chân người nổi lên ngoài sân nhà xác, Bác Hai bảo vệ bước vào. ánh mắt lờ dờ mệt mõi, miệng phả ra mùi rượu nồng nặc. Điều này lại càng lạ lùng hơn với các sinh viên trực. Từ trước, bác Hai dâu hề uống rượu dù một ly nhỏ của bạn bè ép uống cho vui.

Minh Cao dìu bác lại giường riêng của bác thắc mắc:
– Đêm nay bác Hai say rượu, chắc trời sập quá.
– Hà hà. . . Tôi đân có say. Cậu. . . nói lôi say hổng được à. Tôi buồn lắm nghen.

Ngọc Vũ dang hoang mang, dao dộng, chưa tìm dược giải dáp ẩn số bài toán bí hiềm lạ lùng trường hợp xảy ra với mình, giờ thêm bác Hai bảo vệ nhậu say, càng dưa dến nỗi thắc mắc trong tâm trí. Anh bước lại cầm tay bác bảo vệ, nghe mạch, nhịp đập có vẻ nhanh và rối loạn. Anh ghé ngồi nơi mép giường, hỏi dò:
– Bác Hai. Có diều gì xảy ra làm bác buồn dean phải uống say vậy?
Bác Hai phất tay lè nhè:
– Cái gì xảy ra dâu. Mà tôi cũng đâu có bnồn. Hồi nãy gặp cô gì đó. . . cô bảo muốn đãi tôi chầu cà phê. Tôi thấy cô lạ hoắc nên từ chối, vậy mà cô vẫn mời. . . Tôi uống vô mới nửa ly đã quá trời. . . Rồi tôi qnất cạn luôn. Chừng dòm lại cổ đi dâu mất tìêu. Hỏi chị Sáu chủ quán thì chỉ cười chọc quê tôi uống cà phê mà xỉn. Có cô nào vô quán cà phê mời mọc gì đâu. Tôi  tôi sợ quá kêu chị Sáu tính tiền rồi ra về. . . Hỏng dè kỳ cục vầy nè. . . Đầu óc cứ quay cuồng, hoa mắt như say rượu… Tôi thề có nói dối cho Bà hại tôi đi. . . Đúng là cô gái mời tôi uống cà phê chớ đâu hề nhậu vậy mà. . . say là thế nào?

Ngọc Vũ giật mình. Lời kể của bác Hai đã vô tình xác nhận cô gái là có thật. Sau khi cô gái bỏ chạy thì ra cô gái chạy đi tìm bác Hai như dã nói. Vậy thì Quỳnh là người chứ đâu phải ma hay Vũ nằm mơ. Anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại, vui vẻ dành phần trực ca, khuyên Cao và Hải Yến di ngủ. Bác Hai bảo vệ sau một lúc lãi nhãi lung tung, cũng bắt đầu ngáy to.

Ngọc Vũ bình thản ngã mình xuống giường. Quyển tiểu thuyết Người Tình Cô Đơn của nhà văn nữ Kim Vân mà Vũ ưa thích mở rộng trước mắt. Vũ chợt cảm thấy thèm diếu thuốc, anh đành ngồi dậy trở lại bàn rút thuốc châm lửa hút. Kít một hơi dài, Vũ nhả khói bay vẩn vơ lên trần. Trời đêm yên vắng, chỉ có gió lay động cành lá rì rào. Vũ không sao ngủ được mà chẳng biết làm gì, anh đành về giường nầm, trí óc mông lung nghĩ ngợi đến Quỳnh, người con gái có dôi mắt mơ sầu kỳ ảo, có sức cuốn hút khác khao thèm muốn của đàn ông. Anh bỗng nhiên ao ước phải chi có Quỳnh bên cạnh dể trò chuyện lúc này thì thật hạnh phúc biết chừng nào.

Ngọc Vũ khép mắt lim dim, tư tưởng thả trôi đâu đâu Tàn thuốc lá rơi xuống ngực nóng rát khiến Vũ giật mình bật người nhỏm dậy. Cùng lúc bên tai rõ ràng vẳng nghe tiếng động lịch kịch phát ra từ phòng lạnh chứa xác người chết. Ngọc Vũ tự nhiên nỗi gai ốc khắp người. Anh bỗng cảm thấy ớn lạnh suất dọc xương sống, ngồi im nhận xét xem diều gì xảy ra. Một lần nữa, tiếng động ở phòng chứa xác lại vang lên. Lần này, Ngọc Vũ không còn lầm lẫn vào đâu được nữa. Đúng là có tiếng chân người bước đi trong đó.

Ngọc Vũ không dám cử động mạnh. Anh nhè nhẹ bỏ chân xuống xỏ chân vào dép, bước nhón chân đến bên giường của Minh Cao, một ngón tay đặt lên môi để làm hiệu bảo bạn dừng lên tiếng, một ngón tay chỉ về phòng chứa xác ngụ ý bảo bạn lắng nghe.

Đến lượt Minh Cao cùng tâm trạng như Ngọc Vũ, khi nghe tiếng ehân người mỗi lúc phát ra một lớn dần, dường như ở gần phía cửa ăn thông với phòng trực. Hai chàng trai lẳng lặng nhẹ bước đến, mò tìm xâu chìa khóa nơi dầu giường bác bảo vệ, tiến đến phía cửa phòng chứa xác, khéo léo tra chìa vào ổ khóa, vặn thật êm. Một tiếng ‘lcách” khô khan nổi lên nghe thật rõ giữa đêm vắng. Hải Yến vẫn ngủ say, và hai chàng trai cũng không muốn đánh thức cô dậy, chỉ gây thêm kinh động.

VN88

Viết một bình luận