Họ nhìn nhau trao dổi nụ cười thông cảm, thú vị. Ngọc Vũ chợt nhớ ra cô gái ướt đẫm người vì nước mưa. Chàng nhìn lên chiếc áo dài trắng dính bếch sát da thịt, làm nỗi rõ làn da trắng hồng, và những diểm hấp dẫn nhất của người con gái. Bắt gặp ánh mắt nồng cháy của chàng trai, cô gái tự nhiên dỏ ửng đôi má, cúi mặt thẹn thùng, hỏi lí nhí:
– Anh. . . anh nhìn gì kỷ vậy?
Ngọc Vũ chợt bừng tỉnh cơn đam mê, anh sượng sùng, ngắc ngứ chữa thẹn:
– Tôi. . . tôi. . . xin cô tha lỗi. Tôi ái ngại khi nhận ra cô bị ướt như thế này mà chưa biết phải làm gì… À… hay là cô tạm sử dụng tấm chăn của tôi cho đỡ lạnh đi nhe.
Cô gái chớp mắt cảm dộng, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối:
– Cám ơn lòng tốt của anh. Quỳnh. . . không sao đâu. Chốc lát gió sẽ giúp Quỳnh dễ chịu ngay thôi.
Cô chợt vẫu môi phụng phịu:
– Quỳnh. . . xưng tên rồi. Còn anh là gì. . . Bác sĩ hay sinh viên thực tập?
Xin lỗi Quỳnh. . . Mãi nói dâu đâu, tôi quên cả tự giới thiệu. Tôi là Vũ, sinh viên trực nhà xác dêm nay thôi. . . Quỳnh cho tôi biết đến đây trong đêm tối mưa
gió thế này. . . à, tôi đoán ra rồi. Phải Quỳnh là bạn của Minh Cao, đúng không)
Qụỳnh nhìn Vũ không chớp mắt:
– Minh Cao là ai thế anh Vũ?
– Ủa, thế ra cô không phải là bạn của Minh Cao sao? Vậy Quỳnh tìm gì ở cái chỗ ai cũng sợ này vậy Quỳnh cười lớn, vẻ tự nhiên như không hề nghe Vũ vừa hỏi gì:
Chỗ này có gì mà sợ. Lúc nãy anh đã chẳng nói người với ma dều như nhau hay sao. Bởi thế, Quỳnh đi tìm ma. Anh có tin không?
Ngọc Vũ nhìn Quỳnh chăm chăm. Anh hoàn toàn sững sờ trước vẻ thản nhiên và câu đối đáp dầy án ý của cô gái. Vũ cố tạo nụ cười dể cô gái không nghi ngờ, dò hỏi:
– Tin thì tôi đã tin quá đi chứ. Tuy nhiên chuyện cô di tìm ma có vễ như dùa đấy.
Quỳnh cười lớn hơn nữa. Cô không đợi Vũ hỏi thêm câu nào, bình thản bước đến ngồi xuống giường nhìn thẳng vào mặt Vũ, giải thích:
– Người chết nếu không là ma thì gì nữa anh Vũ? Quỳnh có người chị vừa chết sáng nay. Nghe nói vì chưa có thân nhân nên bệnh viện chuyển xuống nhà xác Khi hay tin Quỳnh vội vã vào phòng nhận bệnh hỏi thăm, được chỉ xuống đây, dúng lúc cơn mưa vừa đổ trút. May mà nhờ anh cho vào. . . anh hiểu ra rồi
phải không nào?
– Thì ra là thế…
– Bây giờ anh cho. . . em gặp mặt chị em được chứ?
– Dĩ nhiên là được. Nhưng Quỳnh chờ nhé.
– Sao phải chờ hở anh Vũ?
– Vì bác bảo vệ giữ chìa khóa. . . Bác ấy đi uống cà phê ngoài quán, kẹt mưa chắc lát nữa mới về. Quỳnh vui lòng chờ nhé.
Gương mặt cô gái tự nhiên ửng hồng, đôi mắt tỏ vẻ thẹn thùng và bất chợt ngẫng nhìn Vũ, cười thật quyến rũ, Quỳnh nhẹ giọng hỏi:
– Anh ở đây một mình giữa lúc ngoài trời đổ mưa chắc buồn lắm phải không?
– Sao Quỳnh hỏi tôi như vậy?
– Bởi vì em mến anh, và bỗng nhiên thích ngồi đây nói chuyện với anh trong khung cảnh thơ mộng, lãng mạn thế này. Anh Vũ này, cho phép hỏi một điều tò
mò, anh chớ trách nhé.
– Quỳnh cứ hỏi tôi sẽ giải đáp nếu như có thể.
– Anh Vũ có người yêu chưaa vậy?
– Nếu như có?
– Rất tiếc.
– Nếu như tôi thú thật là chưa có ai thèm để ý đến một gã nghèo kiết xác như tôi thì.
– Thì em hân hạnh sẩn sàng làm bạn gái của anh.
Ngọc Vũ ngước tia mắt dò xét nhìn sâu vào mắt cô gái nhưng anh không tìm ra dược điều đùa cợt, chọc phá nào hơn là lòng chân thật. Anh tự nhiên có ý nghĩ
phải chi mình được hôn lên đôi mắt của nàng thì thú vị biết mấy.
Ngay lúc dó dường như Quỳnh dọc dược tư tưởng của Vũ. Cô bất ngờ hét toáng lên và nhảy sá vào lòng chàng sinh viên:
– Ôi! anh Vũ. Em sợ quá. . . mau cứu em.
Da thịt mát lạnh của cô gái gây cho Vũ cảm giác kích thích rạo rực kỳ lạ mà cũng đồng thời phát hiện sự lạnh giá như băng dang len thấm qua cơ thể mình. Ngọc Vũ vẫn ôm chặt cô gái, thì thầm bên tai:
– Quỳnh. . . Có diều gì làm cô hoảng sợ vậy.
Quỳnh mở tròn đôi mắt to den như hai hạt long nhản nhìn Ngọc Vũ. Khnông ngực phập phồng qua làn vải trắng khiến Vũ rạo rực khác lạ. Cơn động dục càng bốc dậy, không dợi Quỳnh kịp giải thích, Vũ ghé xuống môi hôn cô nồng nàn, say đắm.
Một lúc sau, cả hai nằm lăn ra giường, Vũ lần tay cởi nút áo dài của Quỳnh. Nhưng cô đã chụp tay chàng ta lại, thúc thích hờn dỗi trách móc:
– Đừng, em không muốn anh xem nhẹ giá trị phẩm cách của em. Vũ, em xin anh…
Vũ vẫn lì lợm chồm lên, ép sát người lên khuông ngực Quỳnh, ghé hôn ngấu nghiến để chợt cảm thấy vị ngọt như dang tràn ứ khắp bờ môi mà chưa bao giờ anh gặp nơi cô gái khác từng hôn môi anh trước kia. Vũ vòng tay ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của Quỳnh hỏi khẽ:
– Quỳnh ơi. . . Em có yêu ai chưa?
Quỳnh khẽ đẩy mặt Vũ ra xa, chớp mắt long lanh ngấn lệ, giọng trách hờn tủi hổ:
– Anh hỏi làm gì vô lý vậy. Nếu có yêu ai sao em nằm bên anh như thế này. . . Anh đánh giá em thấp vậy hả?
– Ơ…không đâu. Anh xin lỗi. Quỳnh đừng giận anh nhé.
– Em chẳng hề giận mà rất buồn. Em không ngờ vì sao mà mình lại dễ dàng cho người con trai vừa mới quen ôm ấp mình thế này. . . Thôi, anh cho em ngồi dậy đi. Lỡ bác bảo vệ về thật xấu hổ chết đi dược.
– Nhưng mà Quỳnh ơi! . . Anh đã yêu em mất rồi.
Quỳnh dặt một ngón tay lên môi Vũ nũng nịu:
– Xạo hoài, em không tin mấy ông thanh niên đời nay đâu. Yêu gì mà dễ dàng nhanh chóng vô lý vậy. Mới gặp nhau biết rõ người ta là ai mà đã bảo yêu rồi… Em hỏng bị anh gạt đâu.
– Không, anh nói thật đó. Anh dã yêu Quỳnh ngay lúc mới vào đây cơ.
– Lỡ như em là ma anh có yêu không?
– Cũng yêu luôn.
Ngọc Vũ đáp cụt ngũn rồi ghé xuống mặt cô gái hôn như diên dại dù có lúc anh cảm giác như da thịt Quỳnh lạnh lẽo như băng giá, nhưng dang bị cơn kích thích hành xác, Ngọc Vũ chóng vánh bỏ trôi ý nghĩ thoạt đến. Anh lần tay cởi nút áo Quỳnh ra, nàng chỉ mặc loại áo nịt giây nên Vũ chỉ cần giật mạnh xuống thì trước mắt chàng dã bày ra lồ lộ hai bầu vú tròn xoe nhô lên như đỉnh núi.
Chàng ghé miệng ngoạm lấy một bên vú của nàng hôn dáo hôn dể, chàng nút núm vú Quỳnh một cách tận tình say dắm, còn Quỳnh thì trân người rên rĩ, hai
mắt khép kín vẻ say mê khoái trá. Nhưng lúc Ngọc Vũ tham lam lần tay kéo tụt quần dài của Quỳnh thì cô hốt hoảng giữ tay anh lại.
– Không dược dâu anh.
Ngọc Vũ dang hứng tình chàng bất chấp không cần nghe thấy gì Quỳnh nói nữa cả, chàng đưa chân ngang qua bụng Quỳnh ôm ghì chặt không để nàng cử dộng, bàn tay chàng vẫn lôi kéo cho quần nàng tụt xuống khỏi dầu gối. Ngọc Vũ dưa tay xuống bóp liên tục trên mu người con gái. Chàng bất chợt nhìn lên thì thấy Quỳnh đang rưng rưng n~ớc mắt. Chàng đưa tay lên lau nước mắt quỳnh khẻ nói:
– Anh xin lỗi Quỳnh.
– Sao anh lại đối xử với Quỳnh như vậy.
– Anh. . . Cũng tại anh quá thương em thôi.
– Anh không được ăn hiếp Quỳnh nữa nhe.
Nàng đưa hai tay xuống nhón đít kéo quần trở lên trong khi đôi mắt của Ngọc Vũ vẫn không rời khỏi chiếc mu xinh xắn mà lòng tràn đầy tiếc rẻ, vì lòng thèm muốn khao khác dang dâng cao nên chàng cố gượng gạo đặt lòng bàn tay úp gọn vào chiếc mu cao của người con gái. Ngọc Vũ nhìn nàng vẻ say đắm nói:
– Quỳnh. . . Anh yêu em.
Nàng ngồi choàng dậy chỉnh đốn lại chiếc áo nịt vú và cài lại nút áo dài mặt đầy vẻ nghiêm trang nói:
– Quỳnh muốn nhờ anh một chuyện.
– Chuyện gì, em cứ nói đi.
– Trước khi nói, em muốn làm một việc coi như là trả ơn anh.