Tự nhiên đầu óc Lưu thật mê muội, nghe nói tới trả thù là không tự chủ được nứa. Móc liền năm chục đô la đưa cho ông lão và cho ông ta địa chỉ, cũng như Bố phòng của chàng. Khi về tới kháeh sạn Lưu mới thấy mình sao ngu si tới thế. Chỉ có một câu nói rẻ tiền như vậy mà cũng để cho người ta gait hết mấy chục bạc thực là tức cười.
Nhưng Lưa đã lầm, ông lão đến đúng như lời hẹn. Ông nói với chàng:
“Này ông bạn, đường tới đền thờ của thầy La Cát khá là xa, chúng ta phải lên đường thực sớm mới có thể trở về cùng ngày được.”
Lưu bảo ông lão ngồi chờ một chút, ehàngvội vàng rửa mặt rồi phóng ra theo ông taxuống đường ngay. Cả hai leo lên một chiếc xe Jeep của ông đã mướn sẵn, và ông cũng không quên đưa ngay biên lai thuê xe và mướn tài xế cho Lưu. Chàng mau mắn móc túi trả tiền mướn xe liền, cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ vài chục đô.
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi thành phố, hướng về vuong quê Rồi phóng vù vù về những làng hẻo lánh.
Sau sáu tiếng đồng hồ vất vả. Ông lão chỉ cho người tài xế lái xe vào một làng thực nhỏ, cheo leo bên sưừn đồi. Lưu thấy ông lão và người tài xếnói chuyện với nhau hình như gay cấn lắm, nhưng chàng không hiểu gì vì họ nói bằng tiếng Thái. Sau cùng người tài xếcho xe chạy lên đồi, nhưng anh tanhất định không chịu vào làng. Anh ta muốn ngồi lại trên xe chờ, chứ không chịu theo hai người. Lưu lấy làm lạ hỏi ông lão tại Bao anh ta lại chịungồi dưới ánh nắng cháy da như vậy mà không đi theo vô làng có phải dễ chịu hơn không. óng lão mỉm cười, nói:
“Xin ông đừng bận tâm. Cái thứ nhát gan này mà dám làm cái gì chứ.”
Ông lão dắt Lưu men theo một con đường nhỏ vô làng. Nhà cửa ở đây chẳng có cái nào ra hồn, toàn là những lều tranh lụp sụp. Ông lão dẫn chàng đi quanh co một hồi, cuối cùng tới trước một ngôi đền. Cánh cửa đền sơn mầu đỏ sậm. Trên cửa có những hàng chữ Thái trông như vẽ bùa. Ông lão gõ cửa. Một người đàn ông trông như một bộ xương, cao lênh khênh, nước da đen xậm, ra mở cửa.
Ông lão ghé sát miệng vô tai người này thì thầm một lúc Người đàn ông vừa liếc mắt nhìn Lưu, vừa nhìn vào bên trong đền rồi lắc đầu. Ông lão quay qua bảo chàng:
“Ngài La Cát đang bế quan. Đây là đệ tử của ngài tên Song Ba. Ngài La Cát đã cảnh cáo các đệ tử không được đưa Ma Ngải cho người lạ.”
Lưu nhớ ngay tới nhữngngày theo cô bé chơi bời ở khu San Francisco, đi thỉnh bùa phép nạo tiền khách làngchơi. Chàng còn lạ gì những người luyện bùa, nuôi ma, dù cho có giữ vững môn qui tới đâu, trong đám đệ tử thếnào cũng éo đứa ham tiền làm bậy. Cùng lúc ấy, hình ảnh tên Phú và Tú Quyên hiện rõ trong đầu ehàng nên không còn suy nghĩ gì nữa. Lưu móc ra hai ngàn đô la trao cho tên Song Ba. Cặp mắt của y mở thực to, miệng há hốc tới sững sờ. Hiển nhiên một người nhưy ở nơi hẻo lánh này, chưa chắc cả đời đã nhìn thấy một số tiền nhiều như vậy. Y nuốt nước miếng ừng ực, chụp vội số tiền, trông trước nhìn sau và chạy một hơi vô trong dền như gió. Lưu định bước theo. Ông lão cản lại, nói:
“Ông không nên vào trong đó, cứ đợi y sẽ trở ra bây Chỉ vài phút sau, Song Ba đã trở ra với dáng điệu thực hấp tấp và hồi hộp. Y thở hổn hển thấy rõ và cặp mắt cũng thật láo liên. Đưa cho ông lão một cái vỏ sò thật lớn và một bụi ngải. Y nói một hồi, sau cùng đưa cho Lưu một miếng giấy có viết mấy chữ. Ông lão bảo chàng:
“Song Ba nói đó là thần chú luyện Ma Ngải. óng hãy cất đi về nhà nhờ người phiên âm ra mà học thuộc lòng, rồi đốt mà uống. Khi nào kêu Ma Ngải về ăn thì phải đọc thần chú này mới có linh hiệu. Chỉ cần ba mươi sáu ngày là ông trả được thù.”
Chờ cho ông lão nói với Lưa xong, Song Ba cúi đầu, chắp tay trước ngưc chào chàng, tỏ ý cám ơn rồi vội vàng đóng cửa lại ngay.
Ông lão trao cho Lưu chiếc vỏ sò, nói:
“Đây là Ma Ngải, ông hãy trích máu tươi ở ngực nơi trái tim cho nó uống trong ba ngày đầu. Nó sẽ trở thành một con ma nữ. Phải nhớ là chích máu ở ngực ông và vào đúng mười hai giờ đêm. Ba mươi ngày tiếp theo sau, cho nó uống máu ở đâu cũng được, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, eứ cắt máu ở ngón tay ra cho nó uống là tiện nhất. Vì lúc đó nó cũng cứng cáp rồi.” Nói xong, ông đưa cao bụi ngải cầm ở tay trái, nói:
“Còn đây là cây ngải mà con ma phải ẩn ở trong đó. Loại ngải này tôi e khó sống ở khí hậu bên Mỹ. Tốt nhất ông nên luyện ở đây. Tôi có thể mướn nhà cho ông, chỉ trên dưới một trăm đô la một tháng là cùng. Trong vòng hai tháng, ông có dư thì giờ nuôi Ma Ngải rồi. Lúc ấy lo gì không trả được thù.”
Lưu ôm cả bụi ngải và chiếc vỏ sò có con Ma Ngải trong đó Trên đườngvề khách sạn, Lưu mau mắn trả nốt sốtiền năm chục đô la còn lại cho ông lão và tính mở chiếc vỏ sò ra coi. Ông lão cản chàng lại, nói:
“Không thể mở vỏ sò ra bây giờ được. Bởi vì trong đó có một cái trứng Ma Ngải. Mở yỏ sò ra bây giờ là trứng ung ngay. Phải tới nửa đêm, cởi hết quần áo, nằm ngửa, bấy giờ mới mở vỏ sò. Lấy chiếc đũa tre trong đó, chích lên ngực một cái cho máu rỉ ra. Quay đầu đũa tre lại, phía dèm dẹp đó, khều trứng con Ma Ngải ra khỏi chất nước sền sệt trong vỏ sò, để nó ngay lên ngực, chỗ ông chích máu lúc nãy. Trứng Ma Ngải gặp nhiệt độ trong người ông chỉ vài phút sẽ nở ngay ra một con ma con. Nó sẽ hút máu ông liền. Nhưng không lo, nó chỉ hút được một giọt là no cứng bụng rồi. Chờ cho nó không hút nữa, lại lấy chiếc đũa tre khều nó để lên cây ngải cho nó hút mủ cây. Xong cất chiếc đũa tre vô vỏ sò để nó được ngâm nước trong đó. Tối mai ông lại lấy đũa tre ra, chích vô chỗ ông chích hôm qua cho máu rỉ ra. Khều con Ma Ngải trên cây xuống, để nó hút máu và ngày thứ ba cũng làm như vậy. Trong ba ngày này, tuyệt đối không được dùng vật gì khác ngoài chiếc đũa tre để khều con Ma Ngủi. Nếu không, nó sẽ chết ngay. Tối thứ ba, Ma Ngải sẽ ngử luôn với ông cho tới sáng, và nó tự biết trở về cây ngải một mình rồi. Từ tối thứ tư trở đi, ông không phải chích máu ở ngllc nữa. Có thể ở đâu cũng được, nhưng tôi nghĩ tốt nhất ở đầu ngón tay là hơn. Vì lúc đó ông phải cho nó uống máu lúc nó đang nằm trên cây ngải. Cứ như thế cho tới ngày thứ ba mươi sáu là thành công rồi. Nó sẽ giúp ông trả thù và ông cũng có thể bảo nó làm
những gì ông cần thiết nữa.”
Tối hôm qua Lưu nghe lời ông lão, không mở vở sò ra ngay vì về tới nhà đã khuya, mệt quá rồi. Ông lão lại hẹn gặp sáng nay tới dắt chàng đi mướn nhà. Nhưng đêm qua Lưa đã quyết định về Việt Nam, vì chợt khám phá ra một điều lầm lẫn lúc còn ở San Francisco quyết định qua Thái Lan, kiếm gái bao giải trí cho quên hận tình.
Điều lầm lẫn này nếu trong những ngày chàng bình tĩnh chắc chắn không bao giờ chàng phạm phải.
Đó là tối hôm qua, khi Lưu đem Ma Ngải về rồi. Mệt mỏi nên đi tắm và leo lên giường định ngủ một giấc cho lại sức Ai ngờ chàng không thế nào chợp mắt được. Hình ảnh Tú Quyên cứ lởn vởn trong tâm trí Lưu hoài. Cho tới nửa đêm, chàng mặc quần áo vào, xuống phố tìm gái chơi cho đỡ buồn như dự định còn ở Mỹ.