Cả hai ngẫm nghĩ về nhận xét nầy. Trong phòng im lặng quá. Chỉ có tiếng ù ù của xe cộ chạy bên ngoài và tiếng máy điều hòa không khí rì rào. Hai người cảm thấy tách biệt với tất cả, sống trong một thế giới nhỏ bé chỉ có hai người hiểu biết và chấp nhận nhau. Hắn chỉ ở đây một giờ thôi rồi phải chạy trốn. Ðịnh mệnh của hắn đã an bài. Hắn lúc nào cũng phải chạy trốn cả. Ðịnh mạng của nàng cũng an bài luôn. Hình như nàng luôn luôn phải sống một mình trong chờ đợi. Thân thể đẹp đẽ của nàng luôn luôn bị coi như món quà cho không, chẳng ai muốn ngó kỹ và thưởng thức nó cho tới nơi tới chốn.
Nàng đứng dậy đi thơ thẩn trong phòng và hắn thì nhìn theo thưởng thức. Hạ bộ bằng xi măng? Nàng cười khúc khích và hắn cũng cười theo.
-Tôi thường mơ tới những cô gái như cô, tóc vàng ối và thật xa cách với tôi. Chưa bao giờ tôi được chạm tới cô nào có bộ vú trắng, núm nhỏ căng cứng.. như …
hắn ngừng nói .. Nàng đả tháo chiếc áo và vứt tung ra. Nàng tiến lại gần hắn, hai tay nâng vú lên
-Như thế nầy ?? – nàng dịu dàng chọc hắn
Hắn tự động đưa tay ra, vuốt ve làn da cứng chắc, mịn màng của nàng, và rồi, đột nhiên nàng thấy mình lọt thỏm vào vòng tay của hắn. Mùi mồ hôi nồng nàn của hắn làm nàng muốn ngộp thở say mê. Nàng ôm sát hắn như muốn quyện lấy mùi đàn ông của hắn. Nàng thốn lên khi hắn đút sâu vào âm hộ, vội vàng không từ tốn, hắn nắm chặt lấy nàng kéo sát xuông. Thật lẹ làng nàng cảm giác như đang có vòi sen xịt nước vào nàng. Hắn ra lẹ quá, hắn ra nhiều quá. Nàng nắm lấy dương vật hắn và vuốt ve, hơn hai năm, có lẻ nàng là ngườI đầu tiên của hắn. Hắn cương cứng trở lại thật lẹ như khi hắn ra vậy. Hai người lại biến thành một khối chân tay hỗn độn, da thịt tóc tai tứ tung, hơi thở hổn hển.
Hai người chung đụng lần nầy rất lâu. Ðịnh mệnh của họ hình như bị treo lơ lửng. Họ tự cho nhau một giờ riêng rẻ với nhau, và những bàn tay, miệng của họ tìm kiếm, sờ mó, lục lọi, liếm mút những khẻ ngách của nàng. Làm như là họ đang nếm một thứ mật ngọt mang tới từ những gì ngoài thời gian và không gian.
Nàng nghịch ngợm lông cu hắn lần cuối cùng rồi nhỏm dậy. Hai ngưòu mặc quần aó trong im lặng. hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có ai: vậy hắn phải tiếp tục chạy trốn. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay. Gần năm giờ rồi. Nàng lại phải bắt đầu cuộc đời chờ với đợi.
Hai người tiến ra cửa phòng, tay vẫn còn vòng ôm eo nhau. Hắn hôn nàng một lần nữa. Hắn hỏi dịu dàng:
-Em có tên chứ ?
-Có chứ sao không ?
Rồi cánh cửa nặng nề đã mở ra, hắn biến đi nhanh như lức hắn đến. Nàng ra đứng cửa sổ nhìn hắn chạy qua sân. Hắn đứng lại một lần và giơ tay vẫy .. miệng hắn mấp máy và nàng hiểu hắn nói gì ..
-Tên cô là thiên thần.
Hắn đã nói vậy.
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)