VN88 VN88

Mới nút lưỡi em đã thấy sướng rùi

Dường như cả một phần đời của tôi đã chưa hề xảy ra. Tôi lắc người khi mặc bộ đồ đi học và tự nhủ với tôi trong gương – cái tôi xanh xao và buồn bã – “Đúng! Đã chấm dứt mọi chuyện khiếp sợ này và mày không được nhúng mũi vào chuyện người khác nữa. Quên Dave đi”.
Tôi tập trung học suốt ngày trong lớp và đi tập khúc côn cầu sau khi tan học. Khi Rachael đề cử tôi làm chủ tịch nhóm môi trường, tôi không phản đối. Đã đến lúc phải sống trọn vẹn như trước.
Và có thể mọi chuyện đã chấm dứt. Chỉ trừ những kí ức. Nhưng có hai việc xảy ra vào thứ năm tuần trước chứng minh rằng ước mơ đôi khi cũng thành hiện thực.
Đầu tiên, tôi nhận được một lá thư có dấu bưu điện cảng Augusta. Dave đã nhận lời đề nghị của Marco.
“Anh cảm thấy như vừa đáp xuống một hành tinh khác” Anh viết. “Anh chưa đi học được, do đó bố mẹ anh Marco sắp xếp cho anh làm trong tiệm bánh pizza của họ đến khi anh thu xếp xong. Anh nhớ em và anh nhớ… Anh sẽ cố gắng. Anh sẽ kiếm nhiều tiền. Nhưng có lẽ sang năm thì anh sẽ…”

Dave cảm ơn tôi vì đã yêu anh và nói tôi đã giúp anh quyết định bắt đầu lại. Anh nói anh sẽ sống vì anh và vì tôi. Anh bảo tôi hãy chờ anh. Tôi sẽ giữ lá thư của anh ấy và câu chuyện này vì có nhiều điều tôi không muốn quên khi tôi trưởng thành và tôi muốn con cái chúng tôi sau này sẽ biết về cha mẹ chúng.

Còn một điều kì diệu nữa đáng để ghi lại. Tôi đang gõ truyện này trên máy vi tính, vào một chiều thứ hai êm ả. Mèo Ginge đang nằm gừ gừ trên đầu gối tôi!
Đêm thứ năm tuần trước, con Thomas có vẻ bồn chồn không yên, và khi thả ra, nó chạy thẳng qua hàng rào nhà Scott và ngoái nhìn tôi. Dưới ánh trăng tôi bắt đầu thấy những đôi mắt mèo – hai, ba cặp.

Sau đó mèo Ginge loạng choạng chui qua hàng rào. Nó đi chậm lại phía tôi và nằm dưới chân. Gần như nín thở, tôi cúi xuống sờ vào nó, để chắc là không phải trong mơ. Nó thực là vẫn sống. Những con mèo khác trong khu vực đã đưa nó về nhà.
Tôi đưa nó vào nhà và kể lại một số việc quan trọng và cần thiết. Dĩ nhiên cả nhà đều nói: “Tại sao không bảo trước? Cả nhà có thể giúp đỡ mà”.
Bây giờ Ginge cũng đã ổn rồi, nhưng lúc này, nó và Dave chắc chắn cần nhau. Mọi người đều cần ai đó hoặc vật gì đó để yêu thương.
4 giờ chiều. Mẹ đang chờ để đưa tôi đến kho hàng của hãng Jenkes. Tôi đã để một lá thư trong hộp cùng với Ginge. “Đây là chút ít để giúp anh bắt đầu cuộc đời mới”. Tôi viết. “Em yêu anh Dave. Em mong anh có một năm mới tốt lành. Jane”
“Và cả năm tới nữa, Dave nhé!”

(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)

VN88

Viết một bình luận