VN88 VN88

Mới nút lưỡi em đã thấy sướng rùi

Thình lình tôi nói một hơi:
– Dave, anh không thể tiếp tục như thế này! Anh là một học sinh xuất sắc. Anh có thể làm được tất cả bất cứ điều gì anh muốn. Anh có thể giúp những người khác. Lúc nào anh cũng có những kế hoạch mà – vậy mà bây giờ anh lại đang sống ngoài đường phố. Sống cũng không nổi… Tôi nói nhỏ rồi ngừng.
– Chỉ vất vưởng qua ngày thôi, anh ta đồng ý.
Tôi nhìn thẳng vào Dave
– Lần trước anh bảo, khi đủ tuổi anh sẽ đi làm người mẫu. Em cũng vậy, tốt nghiệp xong em sẽ đi làm người mẫu cùng anh. Chúng ta đủ khả năng làm điều đó. Rồi chúng ta sẽ có ít tiền, chúng ta sẽ mướn một căn hộ và rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau.

Dave im lặng. Tôi thấy rất buồn. Chưa bao giờ chúng tôi xây dựng hay nghĩ về tương lai hai chúng tôi. Dave nghĩ anh ấy không có tương lai.
– Về nhà em sống tạm đi anh.
– Không được. Anh không muốn sống bám gia đình em. Với lại, nếu bố anh thấy anh ở đó thì ông ấy sẽ giết anh.
– Anh có thể vào ở nhà nuôi dưỡng.
– Em biết gì sẽ xảy ra không? Cơ quan phúc lợi sẽ liên lạc với bố mẹ anh và nếu bố anh tỉnh táo và mẹ anh vẫn nói chuyện được, cả hai sẽ bảo họ muốn lãnh anh về. Và thế là anh sẽ được gửi trả về nhà.
– Sẽ không đâu nếu anh kể cho họ nghe những gì đã nói với em
– Anh đã nghe quá nhiều chuyện về những nhà nuôi dưỡng rồi. Anh ấy khăng khăng. Dù sao anh sẽ chỉ ở đây trong khi còn có Ginge để thăm và còn… À Ginge là thứ duy nhất quan tâm chăm sóc anh.
– Còn cả em nữa. Anh còn em nữa mà. Tôi liếc nhìn đồng hồ và thở dốc. Thôi chết, em sẽ bị trễ học mất. Gặp lại anh sau nhá Dave.
– Có thể không đâu. Anh nói khi tôi chạy đi.
Khi tôi về nhà có một chiếc xe lớn đậu ngang đường vào nhà Scott với dòng chữ “Jenke and Sons – Port Augusta” bên hông. Khi đi chầm chậm ngang qua nó, tôi nhận ra người đang bước ra cửa trước nhà Scott. Đó là Marco, ban trai chị Sharon.
Anh ta ngờ ngợ nhận ra tôi.
– Cô là Jane bạn của Dave và ở nhà bên cạnh phải không? Anh ta hỏi
Tôi gật đầu.
– Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây thế này? Điện thoại cắt. Bà Scott không trả lời thư Sharon và bây giờ không ai ra mở cửa. Nhưng vẫn có người sống ở đây mà. Mấy chậu cây đều ướt.
Tôi nhanh chóng giải thích tình hình và anh ta lắc đầu không tin. “Sharon sẽ sốc lắm khi tôi kể lại”. Anh ta còn bảo. “Tôi đã đám cưới rồi. Cô biết đấy. Vài tháng nữa là có con”.
– Hay quá, tôi nói. Tôi ao ước câu chuyện của tôi và Dave cũng có kết thúc hạnh phúc đơn giản.
Chắc hẳn Marco cũng nghĩ thế.
– Cô biết không? Nếu có dịp, bảo Dave lại chỗ chúng tôi ở cảng Augusta. Chúng tôi sẽ gầy dựng lại cho cậu ấy. Cậu ấy có thể đi học lại và đi làm để trả tiền nhà cho chúng tôi. Sau ba bốn năm, tôi nghĩ Dave sẽ có kha khá tiền. Cậu ấy có thể mua được một căn hộ nhỏ và cô có thể…
– Em sẽ bảo anh ấy, tôi nói một cách nghi ngờ. Nhưng em nghĩ anh ấy không dễ bỏ con mèo già Ginge đâu. Con mèo vừa xuất hiện trước đó một phút và đang quanh quẩn chân tôi.
– Mèo già đó à! Marco cười. À bảo cậu ấy được đem theo con mèo luôn.
Sau đó Marco phải đi, nhưng anh ta nói sẽ rời kho hàng của hãng Jenkes mỗi thứ hai vào khoảng 5 giờ chiều. Tôi vào nhà cất cặp rồi chạy ra khu thương xá tìm kiếm Dave. Nhưng tôi vô vọng. Dường như Dave cố tránh tôi. Anh ấy nghĩ điều đó tốt cho tôi nhưng anh ấy không biết tôi đang vô cùng đau khổ.

Suốt mấy ngày không gặp Dave tôi luôn tự hỏi anh ấy đang làm gì. “Jane, em có học cùng chúng tôi không đây?”. Giáo viên toán hỏi tôi hôm thứ ba. Thứ tư tôi quên không tham gia buổi tập khúc côn cầu. Tôi làm bể mấy cái tách ngày thứ năm. Đến thứ sáu, tôi thấy mừng vì cuối cùng mình cũng gặp lại Dave.
Anh ấy đã khá hơn nhiều và dường như đã khỏi bệnh. Anh đang đẩy một cái xe cút kít cho cửa hàng rau quả và khi thấy tôi thì anh có vẻ bảng lảng.
– Anh Dave, em cần nói chuyện với anh.
– Anh đang rất bận. Dave thở dài.
– Tối nay bé Lolly sẽ đi diễn kịch ở trường nó. Bố mẹ em sẽ đưa nó đi và em muốn được ăn tối với anh lúc bảy giờ. Em sẽ chờ anh.
Tôi nói và bước đi trước khi Dave kịp phản đối. Sáu giờ chiều, tôi viết vào một lá thư những gì Marco nói với tôi. Có thể Dave sẽ tránh mặt tôi và khi đó tôi sẽ bỏ lá thư này vào thùng quần áo của anh. Sau đó tôi bắt tay vào làm món bò đút lò và khoai tây. Sáu giờ rưỡi, tất cả xong xuôi và ngay khi Dave đến nơi, tôi sẽ đút món bò vào lò và 5 phút sau chúng tôi sẽ ngồi dưới ánh nến. Bảy giờ mười lăm. Tôi quyết định sắp xếp lại bếp. Bảy giờ bốn lăm, Tôi sửa lại bình hoa. Tám giờ, khi tôi quyết định dọn dẹp bàn ăn thì Dave gõ cửa.
– Anh nghĩ nếu anh không đến đây thì xem như anh phụ lòng thương yêu của em. Anh rất nhớ em. Dave bối rối chào tôi. Trên vai anh là một cái ba lô nho nhỏ. Bên ngoài trời se se lạnh.
– Mừng anh đã đến Dave. Anh vào nhà đi.
– Jane này, anh cần mượn phòng tắm của em. Anh có mang theo quần áo. Chỉ cần em cho anh mượn xà bông. Người anh dơ quá.
Trong khi Dave tắm, tôi bắt tay làm nóng món bò. Tôi kịp ngắm mình trong gương trước khi Dave bước ra và sau đó chúng tôi ngồi ăn dưới ánh nến lung linh. Dave sạch sẽ và gọn gàng trong bộ quần áo khá tươm tất. Chàng hoàng tử của lòng tôi. Bề ngoài lịch thiệp đó mới thật sự xứng đáng với gương mặt đẹp trai của Dave. Tôi nghĩ đây là bộ đồ đẹp nhất của anh ấy. Nhìn anh ấy anh ngấu ngiến, tôi suýt rơi lệ. Chúng tôi không nhắc lại mấy chuyện buồn. Suốt buổi ăn, đề tài chính là môi trường.
– Loài tảo và mấy con chim bồ nông có thể báo hiệu chính xác khi môi trường bắt đầu ô nhiễm. Dave khẳng định với tôi khi anh ăn hết miến thịt cuối cùng. Anh ấy ăn hơn 500 gram thịt bò và khoai tây.
Tôi thấy hạnh phúc. Khi chúng tôi đứng bên nhau, dọn sạch bàn ăn rồi rửa chén dĩa, tôi cảm tưởng hai chúng tôi là một đôi vợ chồng mới cưới. Dave vui vẻ, hoặc giả anh cố làm như vậy. Tôi nghĩ mọi đau buồn anh đều vất lại trong thùng quần áo của mình.
Tôi đểnh đoảng làm rớt một cái dĩa, rồi trong lúc thu dọn, tôi lúng túng làm chảy máu ngón tay mình.
– Đây là cách cầm máu khá tốt. Dave cầm lấy ngón tay tôi cho vào miệng anh và nút. Tôi điếng người, rụt tay về. Thay vào đó, đầu tôi hướng về phía anh ấy.

Đôi môi của Dave ngoạm lấy môi dưới của tôi. Anh mút nó ngon lành. Rồi chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Anh ngậm môi trên của tôi còn tôi thì nút chặc môi dưới của Dave. Tình yêu của chúng tôi lan toả. Dave chủ động đưa lưỡi của anh vào sâu trong miệng tôi. Nó cà cà trên vòm họng của tôi, vuốt ve lưỡi của tôi rồi rà soát hàm răng tôi. Tôi lấy lưỡi mình đè lên trên lưỡi Dave và từ từ tiến sâu nó vào miệng anh. Dave chộp lấy nó một cách say sưa.
Tôi chưa bao giờ có một nụ hôn tuyệt vời như thế. Tôi mê dại người ra khi Dave ôm chặc lấy tôi. anh buông miệng tôi ra rồi cúi xuống cổ tôi. Tôi lột cái áo thun của Dave ra khỏi người anh. Trong khi anh hôn cổ tôi thì tôi lấy hai tay xoa xoa bộ ngực săn chắc. Tôi bấm bấm móng tay vào hai đầu vú, rồi se nó thật mạnh. Hai đầu vú Dave cương lên hệt như tình trạng cặp nhũ hoa của tôi.

VN88

Viết một bình luận