VN88 VN88

Mồ hôi nhễ nhại chảy dọc sống lưng nàng

Nghĩ sao làm vậy, cuối cùng Tóc Dài cũng khăn gói ra đi. Cô mang theo một cái gùi thật to để đựng mọi thứ, và cô đi thật xa. Cô đã vượt qua rất nhiều đường đi hiểm trở cuối cùng vẫn không tìm được gì. Thất vọng quá, Tóc Dài đành ngồi khóc. Cô khóc thật to vì không tìm được thứ gì để nuôi mẹ. Bỗng nhiên, một người thợ săn xuất hiện. Ông ngạc nhiên khi nghe tiếng khóc giữa rừng sâu. Đi đoạn thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi khóc bên gốc cây. Quần áo trên người cô đã rách nát vì những ngày tháng bôn ba.

Bác thợ săn tiến lại gần hỏi:
– Cô bé là ai mà lang thang chốn rừng sâu thế này?
Tóc Dài ngước mắt lên nhìn bác thợ săn. Cô lễ phép trả lời:
– Dạ! Cháu tên là Tóc Dài. Cháu đang tìm thức ăn về cho mẹ cháu. Làng của cháu ở phía xa kia đang bị hạn hán nên chẳng có gì để ăn.
Bác thợ săn xoa đầu Tóc Dài. Ông an ủi:
– Tội quá! còn nhỏ thế này mà phải bôn ba à! Thôi trời sắp tối rồi, cháu về nhà bác nghỉ tạm một đêm, ở đây sẽ bị lạnh đó!
Tóc Dài ngoan ngoãn nghe theo, cô bẻn lẽn đi theo bác thợ săn về nhà (Nhà của bác thợ săn thật xinh xắn, nó nằm giữa rừng cây xanh mát), và bác mở cửa cho Tóc Dài vào nhà. Vừa đặt mấy con thú rừng xuống, bác thợ săn liền bảo:
– Cháu ra phía sau nhà, chỗ cái thau đấy. Cháu đổ một ít nước từ giếng vào thau rồi tắm cho mát. Nhìn cháu kìa, dơ quá!
Tóc Dài gật đầu cảm ơn bác thợ săn rồi bước ra sau nhà. Tóc Dài trút bỏ bộ áo rách rưới của mình ra. Cô múc nước giếng lên, đổ vào thau rồi ngồi vào đó mà tắm. Lúc tắm, cô dùng gáu khoát nước lên người. Làn nước mát mẻ làm xua tan bao mệt nhọc. Đang lay hoay bỗng Tóc Dài đưa mũi hít hà. Thì ra là món thịt nướng bay lơ lững đâu đây. Cô nghĩ có lẽ là bác thợ săn đang nướng thịt chờ cô. Tóc Dài nghĩ phải tắm nhanh lên để bác thợ săn khỏi phải chờ. Cô bèn đứng dậy, lau sạch mình mẩy trước khi Tóc Dài bước ra tìm bộ quần áo của mình. Nhưng hỡi ôi, không thấy quần áo của mình đâu cả. Tóc Dài í ới gọi:
– Bác ơi! sao cháu không thấy quần áo của mình đâu cả!
Bác thợ săn nói vọng ra:
– Bác lấy nó đấy. Bác đang vá mấy chỗ rách cho cháu. Cháu cứ vào đi.

Tóc Dài hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại cô thấy bác thợ săn tốt bụng quá nên chẳng cần do dự nữa. Cô cứ thế bước vào. Bác thợ săn đang vá áo cho Tóc Dài, thấy cô bước vào, bác há hốc mồm. Tóc Dài đẹp quá! Sau khi những bụi bẩn bị trôi đi, làn da Tóc Dài lại trắng mịn màng, đôi vú cô căng tròn cộng thêm hai cái núm hồng hồng. Bác thợ săn nhìn thân thể cô mà run lên từng chập. Tóc Dài không hề ngạc nhiên trước thái độ đó của bác. Cô biết mình đẹp mà! Bất cứ người đàn ông nào thấy cô cũng vậy thôi. Tóc Dài tự nhiên ngồi vào bàn ăn mặc cho ánh mắt soi mói của bác thợ săn.
Nhìn thức ăn trên bàn, Tóc Dài chợt reo lên:
– A! nhiều thức ăn quá!
Bác thợ săn ấp úng:
– Cháu cứ ăn tự nhiên!
Tóc Dài vừa ăn vừa hỏi hang bác:
– Sao cháu thấy xung quanh đây có vẻ xanh tốt quá bác nhỉ! Trái ngược với làng của cháu. Mọi thứ đều khô cằn nức nẻ.
Bác thợ săn từ tốn nói:
– À! làng cháu bị hạn mà! Chắc lâu lắm mới hết! Tội quá!

Nghe bác nói thế, Tóc Dài lại mủi lòng. Cô rưng rưng nước mắt khi nghĩ tới mẹ già đang cực khổ ở quê nhà. Bác thợ săn thấy thương Tóc Dài quá. Bác bước tới an ủi Tóc Dài. Bác ôm Tóc Dài vào lòng mà vỗ về. Lúc này bác thợ săn cũng đang ở trần nên Tóc Dài được thỏai mái dựa vào khuôn ngực rắn chắc của bác. Tóc Dài hết sức ngạc nhiên là dù tuổi bác thợ săn không còn nhỏ mà bác vẫn giữ được thân hình rắn chắc như vậy. Ngược lại, cơ thể bác thợ săn đang nóng lên vì bộ ngực trần ấm áp của Tóc Dài. Dương vật của bác đội lên trong ống quần làm cạ vào giữa hai háng của Tóc Dài. Tóc Dài thấy thế thì liền đẩy bác thợ săn ra. Cô khẽ bước tới định lấy áo mặc vào. Bác thợ săn chạy tới ngăn Tóc Dài lại. Tóc Dài còn đang cúi đầu chưa biết làm gì thì bác thợ săn đã choàng tay ôm lấy người cô. Hai tay bác vuốt ve tấm lưng trần của Tóc Dài. Bác vừa vuốt vừa nói trong hơi thở gấp:
– Ta đã sống gần hết đời rồi mà chưa thấy ai đẹp như cháu! Nếu cháu chịu “làm việc đó” với bác thì bác sẽ chỉ cho cháu cách cứu làng khỏi bị hạn hán. Bác hứa đó.

VN88

Viết một bình luận