Trên giường hắn cởi quần bà ra, không hấp tấp, từng ngón tay hắn cọ quẹt vào cái mu lồn cương lên phồng to, hắn nhẫn nha, phẩy nhẹ nhẹ cái họt le đỏ ối, dòng dâm thủy của bà Hân ưá ra. Lồn bà lông ngắn mỏng hai mu to đầy khép kín rất đẹp, hắn cởi quần cặc hắn bung lên, bà Hân nhắm nghiềng đôi mắt rên rỉ khi hắn cầm cặc cà liên tục vào cái khe rồi hất mạnh đầu khấc lên họt le. Nước nhớt nhờn lại đổ ra như keo kéo thành sợi, hắn từ từ nhấn đầu khấc vào rồi rút ra, khe lồn hé ra mời gọi, hắn lại nhấn vào và lần nầy đi vào thật mạnh, bà Hân cong người rên mạnh, hắn chòm lên tìm môi bà và nắc liên tục. Thật là trận làm tình để đời. Bà Hân như người trên mây, bồng bềnh sướng ngất điên dại gào la cho đến khi hắn xuất tinh.
Full Mình lên phòng đi anh 18+
Lão Tam bụột miệng la lớn “ Oh Shit!””Bao nhiêu ngày tháng đặt máy quây lén giờ lão mới phát hiện. Cảnh tượng trên TV làm hai tai lão nóng lên, người lão run rẩy, ngực lão nhói như ai chắn ngang không thở được, toàn thân lão cựa quậy như có kim chích, lão đứng lão ngồi không yên, nhưng mắt không rời TV, miệng lão chửi thề liên tục nào đụ má nầy đụ má nọ. Người đàn bà trên TV, hình ảnh đang chiếu là bà ta đang chàng hảng chê hê cho một thằng nhóc con đụ.
Truyện Mình lên phòng đi anh 18+
Đụ má, ngày thường mụ quắt cặp mắt lên là lão im re né rụt, nhưng bây giờ sao cặp mắt mụ dại khờ thế! Thằng nhỏ càng tăng tốc dập mạnh mụ càng quẩy người rên rĩ. Cái sướng làm cho mụ mê muội lú lẫn. Lão Tam vừa chủi thề vừa nói: “ Ăn cái đéo gì mà thằng khốn chới lâu thế!”Đến lúc đó nó lật mụ lại chổng mông to như mông con lợn, từ sau cái dương vật to tổ chảng lao thẳng vào âm hộ mụ nghe cái “Ót” lọt phủm trơn lu, mụ vặn người, cái mông vốn đã to mà mụ cố đẩy ra phía sau cho sát hơn nên nghe bành bạch. Lão Tam tức điên người lão lượm cái ly bia tính vụt mạnh vào TV cho tan nát, thì ngay lúc ấy có bàn tay người đàn bà níu lại nói:
“Từ từ nào! thì nó chơi vợ anh! . . . anh chơi mợ nó thì có gì mà. . . anh tức khí!”
Người đàn bà thân hình phốt phát giử chặt tay lão Tam nói tiếp:
“Biết đâu bà ấy lại. . . . . biết chuyện chúng mình!”