Tôi đã ngoài 50 đã lên chức ông nội, ông ngoại và hiện là chủ của một showroom ô tô lớn ở Hà Nội. Tôi có rất nhiều nhân viên, toàn những em chân dài dáng chuẩn mẫu. Có thể nói, quy trình tuyển dụng của tôi rất nghiêm ngặt. Hình thức là một trong những yếu tố tiên quyết trong việc tuyển nhân viên của tôi.
Vợ tôi cũng là một chủ doanh nghiệp, cô ấy 48 tuổi, đến tuổi lên chức bà rồi nhưng cô ấy vẫn rất xinh gái, nhiều người còn đùa tôi “vợ anh như tuổi đôi mươi” da trắng nõn, mà nhìn trẻ hơn cả mấy em xì tin nữa”. Có vợ đẹp, con ngoan, những đứa cháu xinh xắn vẫn chưa đủ với tôi.
Để hợp thời thượng bằng anh em, tôi bí mật tuyển cho mình cô thư ký xinh đẹp tên là Hoài Anh, mặc dù dáng chưa chuẩn lắm, nhưng nàng có khuôn mặt thiên thần. Nổi lên trong một cuộc thi người đẹp, nàng sớm lọt vào tầm ngắm của người lắm tiền nhiều của như tôi.
“Chúng tôi qua lại với nhau suốt 3 năm nay, nhưng chẳng ai hay biết điều gì.”
Vài lần tiếp xúc tôi biết rằng, nàng có gia cảnh khó khăn, bố làm thợ sửa xe đạp, mẹ bán hàng nước. Nên khi tôi yêu cầu giúp đỡ Hoài Anh đồng ý ngay. Với những điều khoản tôi đưa ra cô ấy xin vài ngày suy nghĩ, rồi mới quyết định chuyển đến làm việc chỗ tôi.
Ngày cô ấy đến chỗ tôi làm, vợ tôi cũng ở đó, nhưng vợ tôi chẳng hay biết gì bởi cô ấy rất tin tưởng tôi. Thường ngày nếu cô ấy có nói đến chuyện anh này, chị nọ cắm sừng nhau, tôi lên tiếng chê bai, trách móc. Tôi nói với cô ấy “đó là việc làm thiếu đạo đức, anh phỉ báng những kẻ như thế”. Biết tôi không thích, tính tình thẳng thắn nên từ đó vợ tôi chẳng bao giờ nhắc tới chuyện tương tự nữa.
Vợ có tài thánh cũng không biết tôi có “phòng nhì”
Đã là thư ký riêng nên đi đâu tôi cũng đưa Hoài Anh đi, dù có cặp kè với nhau, nhưng tôi luôn biết chọn thời điểm để không ai nghi ngờ cả. Ngay cả tại văn phòng, Hoài Anh và tôi cũng chưa một lần thân mật gần, gũi nhau. Trong mắt mọi người tôi là một ông sếp đức độ và mẫu mực. Thực lòng mà nói, tôi không muốn anh chị em bàn tán mất uy của mình.
Nhiều lúc, nhìn thấy cô ấy đi lại tôi cũng “nổi hứng” nhưng theo kế hoạch chúng tôi sẽ gặp nhau trong giờ ăn trưa, sau giờ đi gặp đối tác và những buổi sáng khi tôi đi tập thể dục. Để thuận tiện cho việc lập phòng nhì, tôi thuê cho Hoài Anh một căn chung cư cách nhà tôi một khu phố.
Cứ mỗi sáng tôi lại đi tập thể dục và tạt qua gặp em, xong đâu đấy tôi lại về nhà ăn sáng và đi làm. Mà phải nói “yêu” vào buổi sáng đúng là mang lại cho con người cảm giác sảng khoái, tôi thực sự rất hài lòng với Hoài Anh khi em ngày một trưởng thành và biết cách làm tôi vui. So với đám bạn chơi bời của tôi, tôi là người được trời ưu ái phần nào. Hoài Anh đến với tôi khi em vẫn là cô gái trong trắng, và em rất biết chiều chuộng đàn ông.
Ngoài việc tôi ở bên Hoài Anh mỗi sáng, gặp nhau trên cơ quan thì chúng tôi giao ước sẽ không có thêm bất kỳ liên lạc nào. Nếu chẳng may vợ tôi phát hiện, mọi việc sẽ ầm ĩ lên. Còn ở cơ quan chúng tôi luôn có khoảng cách nhất định, không bao giờ em ở trong phòng tôi lâu quá 30 phút.
Chúng tôi qua lại với nhau suốt 3 năm nay, nhưng chẳng ai hay biết điều gì. Hội bạn tôi thường đùa “Mày cẩn thận đấy, lên chức ông rồi mà bị phanh phui ngoại tình với bồ bằng tuổi con thì có bẽ mặt. Vợ mà biết được coi như xong đấy nhé”. Tôi đáp lại “Vợ có tài thánh cũng không biết được, đã ăn vụng thì phải chùi mép kỹ chứ”. Xong cả lũ cười khoái chí.
Mới đây, Hoài Anh có bàn với tôi việc sinh con, điều này quả thật khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Đôi lúc nhìn con gái tôi cũng bằng tuổi em đã có một gia đình riêng, êm ấm hạnh phúc tôi lại nghĩ đến em. Phải chăng tôi quá ích kỷ nếu không cho em một danh phận, nhưng tôi không thể làm điều đó bởi với tôi em mãi chỉ là một người tình.
(Công sở)