Là giám đốc một công ty tư vấn tài chính ở Hà Nội, tôi năm nay 40 tuổi đã có gia đình và 2 con trai. Những tưởng cuộc sống sẽ bằng phẳng như vậy, nhưng không ngờ tôi lại phải lòng nữ thư ký xinh đẹp của mình và không tài nào dứt ra được.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi rất ấn tượng về cô ấy, một cô gái xinh xắn và dễ thương. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm của tôi dành cho cô ấy lớn dần, dù tôi không định hình được đó là tình yêu hay chỉ là sự rung động trước một người con gái xinh đẹp như em. Nhưng tôi biết chắc tôi đã thích cô ấy rồi.
Áp lực công việc mệt mỏi, khiến tôi chỉ muốn được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày. Những lúc đó, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn, tôi như quên hết mọi phiền muộn trong lòng. Khi biết cô ấy có người yêu, trong lòng tôi cũng cảm thấy không vui, đôi lúc tôi hờn dỗi cô ấy chỉ vì nghĩ đến khoảnh khắc hai người họ bên nhau.
“Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt long lanh nói “Xin hãy ở lại với em một đêm, được không anh?”, rồi ôm chầm lấy tôi.”
Rồi tôi nghĩ, tôi chẳng có lý do gì để cấm cô ấy cả, nhưng khi ánh mắt tôi và cô ấy chạm nhau, trái tim tôi lại yếu đuối. Tôi ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, bởi tôi sợ mình sẽ lạc lối và không thể quay về được. Tôi chỉ dám ngắm nhìn cô ấy. Rồi hôm cơ quan chúng tôi liên hoan, khi chỉ có hai người ở lại là cô ấy và tôi. Cô ấy đã uống rất nhiều khuôn mặt ửng hồng, cô ấy cầm tay tôi nói “em chỉ muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày” xong rồi gục ngã trên tay tôi.
Lúc đó như kẻ mất trí, tôi đã đưa cô ấy vào nhà nghỉ gần đó với ý nghĩ sẽ làm điều mà tôi từng muốn mỗi khi nhìn cô ấy. Tôi hôn cô ấy, cởi từng khuy áo… Nhưng rồi tôi giật mình bừng tỉnh, tôi sợ khi cô ấy tỉnh dậy sẽ căm thù tôi và cho rằng tôi là kẻ đốn mạt. Nghĩ vậy tôi lấy điện thoại cô ấy gọi cho chị gái cô ấy, cho địa chỉ xong rồi tôi về nhà.
Sau hôm đó, tôi cùng cô ấy đi công tác vào Nha Trang. Suốt chặng đường đi chúng tôi đã không nói với nhau một câu nào. Tôi cũng không thể lý giải được vì sao mình lại im lặng như thế, bình thường tôi nói rất nhiều.
Hôm đó, làm việc với đối tác xong chúng tôi ai về phòng người ấy nghỉ ngơi. Tôi nghĩ có lẽ đây cũng là dịp để tôi chấn chỉnh lại tình cảm của mình. Thực lòng tôi cũng sợ mối tình tay ba, nếu vợ tôi biết chuyện cô ấy cũng sẽ ầm ĩ lên.
Nhưng rồi cô ấy lại xuất hiện trong bộ đồ tắm đầy khiêu khích, cô ấy gọi tôi cùng đi tắm biển. Hai chúng tôi đã có một buổi chiều lãng mạn mà có lẽ tôi chưa từng có khoảnh khắc như thế với vợ mình. Trong nắng chiều rực rỡ cô ấy thật đẹp trong bộ bikini màu vàng. Đôi gò bồng đào gợi cảm cùng làn da trắng nõn như mời gọi.
Tối hôm đó, khi cô ấy kêu tôi sang phòng xem giúp cô ấy lịch trình của ngày mai, thực tình mà nói trong đầu tôi rất rối loạn. Đây là lần đầu tiên tôi ở cùng phòng nghỉ riêng với một người con gái. Tôi cố tình xem nhanh để về phòng mình, nhưng cô ấy đã giữ tay tôi lại.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt long lanh, đôi môi xinh xắn thốt nhỏ nhẹ: “Xin hãy ở lại với em một đêm, được không anh?”, rồi cô ấy ôm chầm lấy tôi, đôi tay nhẹ nhàng mở từng cúc áo khiến tôi run rẩy. Cô ấy tựa nhẹ đầu vào ngực tôi nói rằng “Em sợ mai này về Hà Nội mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội bên nhau thế này nữa. Em biết anh nhiều tuổi hơn em, anh từng trải, nhưng em tin anh chưa bao giờ được yêu như thế này”.
Không giấu nổi cảm xúc, tôi siết chặt bờ vai em, trao cho em nụ hôn mãnh liệt. Tôi run rẩy chạm vào mái tóc, đôi môi của cô ấy,… tôi như một kẻ say không tìm được lối về. Tôi bị cuốn vào cảm giác yêu mới lạ và khó cưỡng lại được.
Có lẽ, đó là lần đầu tiên tôi thấy mình được hạnh phúc đến như vậy, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại để tôi mãi được bên cô ấy. Giờ chính tôi cũng sợ về Hà Nội, về nơi chỉ có công việc và những lo toan trong cuộc sống.
Tình yêu thật khó lý giải, có phải vì con tim tôi quá tham lam khi đem lòng yêu người con gái đó. Để rồi khi về Hà Nội bất chấp tất cả chúng tôi lại tìm đến nhau như những con thiêu thân. Cô ấy nói “Em không muốn tiền của anh, cũng không muốn giành giật anh, đơn giản em chỉ muốn được thỏa mãn, được ở bên anh như thế này thôi”. Nghe thế, tôi rất thương cô ấy, tim tôi nhói đau khi nhìn thấy cô ấy mỗi ngày mà không được sống cùng cô ấy.
Tôi biết, khi tôi viết nên những dòng này có người sẽ cười và trách tôi là kẻ đa tình phụ bạc, nhưng tôi tin rằng trong cuộc sống sẽ có nhiều người rơi vào hoàn cảnh như tôi. Giờ tôi thực sự không biết phải làm thế nào? Tôi không muốn bỏ cô ấy, cũng như không muốn mất vợ con mình. Tôi biết phải làm sao đây.
(Công sở)