VN88 VN88

Hai bờ âm môi ướt nhẹm

Thành bèn bú liếm, hôn, kích thích mơn trớn đầy đủ, tô điểm cho giây phút “hành sự” cùng nhau sẵn sàng bước chân lên “phà An Hóa” vượt sóng nước qua bờ đất liền bên kia, như đang đi cấy mạ, cấy lúa thuê. Chàng ấn vào ngâm một chút, cho có đà rồi mới nắc mạnh cảm xúc thăng hoa đến độ Nhi rên la chóa- lóa, sợ hai vách phố phát giác cuộc tình, bèn khom mình hôn miệng mớm môi vợ để “chế ngự” bớt niềm khoái lạc đang dâng tột đỉnh. Vú, lồn của Nhi mới “hấp lại” vì xa nhau đi làm mùa cá ở Rạch Giá, là niềm khởi trong sinh hoạt tình dục, chỉ có hoàn cảnh cho phép “đột- xuất” với hiền thê dễ thương đêm nay… trông mượt mà, mềm và ấm.

hai bo am moi uot nhem

Full Hai bờ âm môi ướt nhẹm 18+

Cô Tuyết Hoa quay về nhà vừa mắc cỡ vừa tức chồng, liền thu xếp bán ngôi nhà của tình nhân tặng làm vốn về quê luôn. Một vài ngày sau cô Hạnh Nhi bị nghĩ việc.

Khi rời nhà cô Hoa, Nhi tay xách nách mang cái túi đựng quần áo kêu xe ôm chạy ngược về thành phố Mỹ Tho tìm ông Xuân, cô biết tên và chức vụ Giám đốc chứ nào biết cơ quan, nhà cửa của “người tình” ở đâu. Nhi đánh giá cô chủ là người phụ nữ thiếu nghĩa tình, ăn nằm với nhau sanh con, nở mặt nở mày, vinh danh tiền bạc đủ đầy lại phản trắc thật vô lương.

truyen hai bo am moi uot nhem 18

Truyện Hai bờ âm môi ướt nhẹm 18+

Cô không nhục chí, thấy trụ sở vào hỏi, người nghe Xuân tưởng lầm Tuân chỉ cơ quan nọ, phanh tìm ra trật lất. Trời đã xế hơn 16 giờ, cơn nóng mùa hè thổi hây hây khó chịu, mồ hôi tươm rịn châu thân lại khát nước, cô dự trù nói anh xe ôm phóng nhanh về An Hóa trong niềm thất vọng để cất túi xách áo quần, sống hạnh phúc với chồng yên thân. Tự cáo trách bến đò An Hóa- Mỹ Tho cách nhau đâu bao xa, mình quê mùa ít đi đây đó chỉ lẩn quẩn miền thôn dã làm công, phụ việc với dì.

Bất chợt trên đường chánh đổ lại chiếc xe của ông Xuân, chỉ tài xế lái cặp sát lề, sau iếng bóp còi inh tai gây sự chú ý.
– Tiếng kêu mừng hỏi thăm cô Nhi đi đâu vậy?
– Dạ…, Em tìm “ổng” nảy giờ không biết cơ quan.

Trả tiền xe ôm cô lên xe về nhà anh Thế- tài xế chờ gặp ông Xuân. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm. Dọc đường tâm sự cho anh tài xế biết rõ ý định tốt của mình. Làm sao gặp được ông Xuân thà “làm bé”ù sanh cho anh thằng cu tý, cho bà bắt làm con nuôi, nếu con gái là của vợ chồng nàng. Tôi cảm mến ông lắm nhờ anh giúp bằng cách chuyển lời. Không biết ông ta còn giữ ý định tìm con trai hậu tự hay không?
– Mời cô vô nhà chơi với bà xã, tôi phải quay rước ông đang họp kẻo trễ.

Anh Thế xách túi quần áo vô nhà kêu vợ ra giới thiệu Hạnh Nhi, bươn bả ra xe chạy đến Ủy ban Hành chánh rước ông Xuân đang họp, anh tưởng trễ nhưng ông còn nấn ná trao đổi chuyện với bạn bè đồng nghiệp chưa ra, đậu xe chờ đúng vị trí thường nhật. Gần hai mươi phút chờ anh suy nghĩ trong đầu phải ăn nói làm sao cho ông Xuân tin, chớ biết ở đời hoa hồng nào chẳng có gai, ông vừa trợt vỏ dưa, còn ám ảnh thấy vỏ dừa cũng sợ. Còn chính anh đâu biết ông đã “ra quân” lập đồn bót kín đáo với Nhi một lần rồi cách đây gần cả năm.
– Ở nhà hay cơ quan có gì lạ không chú Năm?
– Dạ không việc gì lạ. Mới thức thì tôi gặp lại cô Hạnh Nhi, đang đi xe ôm ngoài đường Hàn Thuyên, nói là đi kiếm ông tôi mời về nhà để bà xã đang tiếp. Tôi nghe cô có ý “làm bé” cho ông đó, nếu hai bên thuận, sanh con trai là của ông, ngược lại con gái thuộc về phần của vợ chồng cô.
Ký ức ông chợt nhớ lại cách đây không lâu trong phiên tòa, từ bực thềm bước ra xe, một người phụ nữ chạy theo mình kêu tiếng “dượng” vì mắc cỡ trong lòng bước nhanh như lẫn trốn. Sự thật người ngoài tụng đình bửa đó hoàn toàn không hay biết gì đâu, vì tòa ngày nào không làm việc người vào kẻ ra có việc khác nhau. Còn nguyên bị cáo lẫn nguyên đơn xử án hoàn toàn trong phòng kín, đâu ai được phép vào, vậy đâu ai quen biết mặt. Nghe tiếng Nhi ông như khỏe hẳn.
– Chú chở tôi về nhà gặp em Nhi xem sao?

VN88

Viết một bình luận